Page 69 - DAC SAN BK 2015
P. 69
Sợ ồn, hai đứa ra hàng hiên, nơi có chiếc võng - Hôm nay tui đến để báo và dặn dò anh em
dùng để ngủ trưa của chủ nhà mà trò chuyện, như mấy điều quan trọng và cấp bách về hiện tình đất
chợt nhớ đến cây súng và cái áo treijji. nước chúng ta như: Tánh Linh thì đã lọt vào tay
- Áo và súng của tui để đâu, Cúc thấy không? địch, Tiểu khu Phước Long cũng đang bị đánh phá
- Súng thiếu úy Sinh giữ, còn áo em giặt chắc quyết liệt có thể mất trong nay mai, chính vì thế
là chưa khô. Người gì đâu uống có 2 chai mà đã chúng ta luôn luôn cảnh giác và sẵn sàng chiến
mềm như bún, đưa lên giường, thiếu úy Sinh phải đấu theo lệnh điều động của cấp trên, phải thật
bồng đó. bình tĩnh và can trường chiến đấu thì mới giữ gìn
- Em có đó sao không làm, còn Thưởng nữa, và bảo vệ được mình và gia đình mình.
hai người cầm hai chưn quăng cái ạch là xong chớ - Vậy anh em có làm được, có quyết tâm
gì. không??? mọi người cùng hô
- Hứ... thay áo, lau người, xức dầu, nói lèm - Quyết-tâm.....quyết-tâm.....
bèm làm người ta đứng canh chừng, không thương - Tốt, anh em trở lại vị trí lau chùi súng đạn
còn chọc nữa! cho sạch và ai chưa đủ cấp số đạn và lựu đạn, thì
- Đâu vô coi áo tui nó ráo chưa, đưa cho tui liên hệ với cấp chỉ huy trực thuộc mà lãnh cho đầy
cầm về, chớ mặc áo thun mà đi cà lơ thất thểu thế đủ sẵn sàng ứng chiến với sức mạnh nhứt mà mình
này, lính nó bắn chết àh. có. Và tin mới nhận được là: ngày mai chúng ta sẽ
- Ở đây tới sáng em xin anh đó. rời nơi này sau khi bàn giao cho đơn vị mới. Vậy
- Thôi can đi, tui đang lạnh đây nè, bộ không tất cả chú-ý, ai còn mượn hay thiếu nợ hàng quán
ngủ, sáng mai đi làm sao? thì phải thanh toán cho xong , tuyệt đối không để
Em vội cởi áo choàng che cho tui và hai đứa thưa kiện của đồng bào tới tai thượng cấp; nghe rõ
cùng đu đưa chiếc võng tới 6 giờ sáng sương trinh chưa!??
rồi nhà ai nấy về. - Rõ.....
Ôi mối tình trong sáng tuyệt vời này, về kể lại Nghe lệnh trực tiếp từ cấp trên, lòng tui cũng
cho các NT nghe, bởi các ngài quá tò mò, điều tra dao động, vì tình cảm người dân ở đây với những
như an ninh quân đội làm đàn em phải thật thà người lính chúng tôi nói chung và riêng với tui thì
khai báo chả xót điều chi. Em khai xong và báo thật là sâu lắng, thẫm đậm suốt đời nào dễ
cáo HẾT, thì các ngài từ lớn đến bé, há hốc miệng, quên.cái buổi chiều đó, mọi việc giao cho thường
tròn đôi mắt, ĐẬP TAY XUỐNG BÀN CÁI vụ và dặn dò mọi người thu dọn sạch sẽ, sắp xếp
RẦM...... gọn gàng, tránh để quên xót.
- ## Ù..Ù...MẸ MÀY, ĐÚNG LÀ THẰNG Với Cúc thì mình chưa nói gì, chỉ giả gặp chị
KHỜ, NHÌN NHÀ NGƯƠI TAO MUÓN ĐÁ Minh để thanh toán cái gì còn thiếu và nói nhỏ cho
CHO VÀI CÁI. bả biết:
- ỦA ! PHẢI LÀM THẾ NÀO MỚI KHỎI - Ngày mai tui sẽ rời đây, đi đâu thì chưa biết,
KHỜ?? chị nhắn với Cúc cho tui nghen, khi nào yên vị
- XUỐNG ÂM PHỦ MÀ HỎI!!!! ỌE..ỌE chỗ mới tui sẽ trở lại thăm.
CHƯA TỪNG THẤY TRÊN ĐỊA CẦU NÀY CÓ - Sao thiếu úy không nói với cổ, tội nghiệp nó
MỘT THẰNG NHƯ MÀY.......... chớ!
- Giữa phụ nữ với nhau, chị nói hay hơn tui
Hiện tình đất nước mà; tui sợ nước mắt đàn bà lắm!....vậy chị ráng
giùm tui nhen.
Những ngày vui tết đón xuân đã qua nhanh
như gió thoảng mây trôi, như hương trời sắc nước Vĩnh-biệt tình em
về cõi vu vi, một chiều nhạt nắng trải dài sân
trước, đại đội tập họp chờ đón Tiểu Đoàn trưởng 10 giờ sáng hôm sau, chúng tui lần lượt lên
đến nghe chỉ thị. xe, thì nhỏ Thưởng đón tui tại cửa cabin.
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 69