Page 64 - DAC SAN BK 2015
P. 64
và trạm xá, người việc mọi thứ đều tỏ tường, riêng Trưa trưa, một buổi vào đông uống cà phê tại
trạm y tế đặc biệt hơn : có hai nữ nhân viên: một quán chị Minh có cô con gái tên Thưởng, tươi
trạm trưởng, một trợ tá. Nét nổi bật ở đây là cô hồng xinh xắn dễ thương cũng là nơi mà Cúc ở
trưởng trạm đến làm việc luôn mặc áo dài trắng trọ, những bông hoa này như là mật ngọt cuốn hút
ôm kín hình hài thon thả trắng hồng, diện mạo khả bao chàng lính trẻ xa nhà. Văng thoảng xa đây âm
ái thân thương, trợ tá là cô gái quấn xà-rông cũng thanh:
gây sôck không ít cho một số ông lính thượng
trong đại đội, phụ nữ nơi nào điêu linh đến đó. lạy chúa con là lính trận ngoài biên
Một SQ trong đơn vị rất mê cô này và thường vì xa thành phố xa quá nên quên
làm thơ tình tặng em, nhưng chắc duyên chẳng đêm nay ngôi hai trời xuống.......
ngộ nên chàng ngẩn ngơ, ôi hỡi tình em làm anh
điên dại, bướm hoa, hoa bướm chập chờn, tình đi Mà lòng chạnh nhớ Sài Gòn, nhớ mẹ hiền,
chẳng tới tình về cũng không!!! nhớ người yêu bé nhỏ đã khóc đẫm nước mắt trên
Sáng nay đại đội tập họp tan hàng, chợt nhớ vai áo cái buổi tiễn chân tui ra phi trường nhận
con bịnh của mình nên ghé vào trạm xin thuốc sốt đơn vị, mà lòng nao nao đi vào cõi mộng ngày
rét fancida loại đặc chủng hy vọng là có, vì đơn vị ấy....chợt có tiếng của Thưởng.
chỉ có cloroquine loại này chỉ đề ngừa không dùng - Anh mơ gì mà ngó đăm chiêu đâu đâu, chị
trị bịnh được. Cúc về kìa!
- Chị ơi cho tui hỏi!? - Àh anh đang nghe nhạc, văng vẳng nhà ai
Cô nàng đang đọc sách, không thèm ngó lên! mà nhớ nhà quá!! Noel sắp về rồi phải không em?
- Chú em hỏi gì? - Cái anh này! đầu óc nơi mô mà quên cả
- Àh...àh..trạm mình có fancida trị sốt rét tháng ngày rùi vậy!
không? - Nhỏ này! anh với Cúc là gì đâu, mà em nhắc
Bi giờ nàng ngẩng lên, và ngạc nhiên chắc là chi rứa, làm phiền người ta hiểu lầm thì phiền lắm
lắm lắm với ánh mắt trân trân xoe tròn đa cảm. nghen!
Bốn mắt nhìn nhau sao chẳng chịu nói... - Em nói thiệt đó! chỉ mê anh, nhắc anh hoài
- Mời...mời anh vào chờ một chút..để Cúc hà.....
xem lại...... chuẩn úy cho biết họ tên, ngày tháng - Nhỏ này nhiều chuyện, anh coi Cúc như
năm sanh... người chị thôi; chớ có huyên thuyên mà khổ!
Chả biết có cần như vậy không? hay là màn - Chèn đét ơi! hơn nhau một tuổi có sao! miễn
sưu tra lý lịch của em, nên... là anh chị......!!!
- Có cần phải khai báo không chị! - Chúng tui sao!
- Đó là thủ tục thôi! muốn hay không là tùy - Thương chớ sao...rõ khờ!!
mình, không quan trọng đâu. - Con nhỏ này quá lắm rùi nghen! thôi không
Nói vậy rồi tui cũng thành thật khai ráo trọi. nói nữa. Àh em có biết lễ giáng sinh ở nhà thờ lúc
Ngồi viết năm sanh 1953 nàng buột miệng.. nào không?
- Cúc hơn Thắng một tuồi, Cúc sanh năm - Em không biết! nhưng anh có thể hỏi mấy
1952. người lính thượng ở đây, đa số đạo Chúa.
- Dzậy là làm chị của tui được rồi! Lễ xong ra về, tình cờ chạm mặt Cúc ở cửa,
- Ồ! không, chị em gì ở đây, tội chết!! àh! loại thật bất ngờ, ngẩn ngơ, chỉ nghiêng mình chào
thuốc chuẩn úy hỏi ở chỗ Cúc không có, mai mốt chẳng nói điều chi, như người chưa quen, thấy
Cúc lên trển hỏi giùm cho xem có không!? như nàng hơi bối rối trên gò má ửng hồng mỉm cười
chợt nhớ ra điều gì... nàng tiếp cúi đầu, tui vẫn bước từng bước vô tình về đơn vị,
- Àh.. khi nào thấy ớn lạnh, chạy qua đây, nhưng nào ngờ....
Cúc thử máu rùi truyền xê-rum quinnine max sẽ - Thắng!!! vội quay lại nhìn thì..
khỏi ngay mà, lo chi..tội nghiệp dữ he!!!!
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 64