Page 76 - DAC SAN BK 2015
P. 76

Bà biết tính chồng. Ông ấy lúc nào cũng vậy,          Bên ngoài khung cửa kiếng, lá cây phong dọc
           nói thì nói, căn dặn vậy, nhưng khi bà và con đem    theo lối đi đã chuyển màu trông thật đẹp và thật
           thêm cây về, ông lắc đầu cười, rồi cũng mang ra      thơ mộng.
           sân cho vợ lo việc sang cây vào chậu.                     Bà nghĩ, cứ gì phải còn trẻ, còn lãng mạn với
               Vài  món  ăn  bình  dị  cho  hai  vợ  chồng,  nên   mơ  mộng  mới  thấy  mùa  thu  đầy  quyến  rũ.  Thu
           không bao lâu bà đã lo xong buổi ăn chiều. Vừa       tình tứ vô cùng!
           soạn chén đũa, bà lên tiếng:                              Cứ xem mùa thu tạo cảm hứng cho mấy ông
               - Em xong rồi, mình ăn cơm nghen!                bà nhạc sĩ, họa sĩ, nhà văn, nhà thơ sáng tác nhiều
               Nghe thế, ông nhanh nhẹn bước vào bếp tiếp       vô số kể. Nhiều tác phẩm để đời. Bà còn nhớ bài
           bưng chảo đồ xào ra bàn, rồi mở ngăn tủ lạnh lấy     thơ thời còn đi học, như Tiếng Thu của Lưu Trọng
           trái ớt dầm với nước mắm.                            Lư đã từng làm thổn thức lòng người, “thiếp trong
               Dĩa nước mắm nho nhỏ với ớt đỏ, nồng nàn,        cánh cửa, chàng ngoài chân mây”:
           mặn mà. Hương vị quê hương thật mộc mạc, thật
           thân mật, thật đậm đà.                                    Em không nghe mùa thu
               Có lần ông nói với mấy mẹ con:                        Dưới trăng mờ thổn thức?
               -  Trong  ngục  tù  cộng  sản,  làm  gì  có  được     Em không nghe rạo rực
           miếng nước mắm thơm  ngon như thế này. Mình               Hình ảnh kẻ chinh phu
           may mắn lắm!                                              Trong lòng người cô phụ?
               Ăn được một lúc, bà chợt nhớ chuyện, giọng
           lo lắng:                                                  Em không nghe rừng thu,
               -  Anh  à!...  tuần  tới  Nam  đi  Seattle  họp  một   Lá thu kêu xào xạc,
           tuần                                                      Con nai vàng ngơ ngác
               - Vậy à!                                              Đạp trên lá vàng khô?
               Tính ông ấy vậy, thương lo cho vợ con ít chịu
           để lộ ra, cố ý để cho con quen tính tự lập. Còn bà        Thế mà ông chồng cứ hay trêu chọc là tại bà
           vẫn thế, hai đứa con gái đã quá tuổi trưởng thành,   mến cây  cỏ,  yêu văn thơ  nên thích mùa thu.  Đã
           đi làm mấy năm nay rồi, bà vẫn thấy lo khi nghe      thế,  ông  lại  còn  thiếu  tình  tứ,  phán  một  câu  cụt
           tin con đi công tác xa. Mới lo lúc Mai đi họp ở      ngủn rằng:
           Toronto, rồi bây giờ lại lo khi Nam sắp đi họp ở          - Mùa thu... buồn lắm, bà ơi!
           Seattle. Lòng mẹ thương lo cho con, thương hoài,          Nghe  ông  chồng  nói  thế,  bà  yên  lặng  nhìn
           lo hoài, vô hạn định.                                đám  lá  vàng  quanh  gốc  cây.  Bà  biết,  ông  liên
               Bà ngẫm nghĩ rồi bàn với chồng:                  tưởng đến cuộc đời, cuối đời nơi đất nước tạm cư
               - Chắc mình nên nhắc Nam ghé thăm cô Ba          này. Ông ấy nói thế cũng có cái lý. Nhưng ai bảo
           và dượng Ba!                                         nhắc  chi,  nghĩ  chi  cái  chuyện  buồn  ấy  để  thấy
               Người em gái thứ ba của ông, có gia đình ở       buồn!
           ngay Seattle, mấy đứa con gọi là cô Ba, dượng Ba.         Căn  phòng  gần  như  yên  lặng,  chỉ  có  tiếng
           Con mình có dịp đi công tác sang Seattle, biết ghé   đánh  máy  của  chồng  là  ồn  ào  hơn  hết.  Những
           thăm cô dượng là điều nên khuyên dạy con. Ông        tiếng lọc cọc rời rạc, nhanh chậm bất thường của
           đồng ý với bà ngay:                                  người già mà lại đánh máy không chuyên nghiệp,
               - Nên lắm em, em nhắc anh ghi cho Nam địa        vừa gõ vừa mò đọc nút chữ trên bàn phím.
           chỉ và số phone của dượng Ba.                             Quay sang nhìn ông chồng, vẫn cái dáng ngồi
               Cơm nước, dọn dẹp xong, bà ra phòng khách        thẳng lưng cố hữu trước màn hình của máy điện
           ngồi với mấy tờ báo và quyển sách đọc dở dang,       tính, bà thở dài với mình:
           như thường lệ. Ông chồng ăn xong, lại quay trở về         - Bạn bè chi mà nhiều quá vậy hỏng biết!
           với  cái  máy  computer  thân  thích  của  ông,  cũng      Bà  biết  ông  đang  tâm  tình  với  những  người
           như thường lệ!                                       bạn lính, những bạn bè "Bất Khuất" của ông. Ông
                                                                say mê họ như những "old flames", những người

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  76
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81