Page 35 - index
P. 35

Dù trời mờ mờ tối, nhưng tui vẫn thấy cũng           thánh đường tới tượng đài đức mẹ, nhìn thấy cô
           như cảm được sự bối rối của nhỏ lúc đó khi tui trả     gái mặc đồ bộ đang xin gì với mẹ, nhè nhẹ ngang
           lời. Nghẹn trong tiếng nấc, em kể tui nghe về sự       qua thì...
           lo lắng cho con giữa hai mẹ làm tui bàng hoàng           - Xin lỗi! có phải em muốn gặp tui?
           mà vội vàng nắm tay xin lỗi tạ tội cùng em vì sự         Ngọc-Lê nghe hỏi, vội vã quay ra choàng tay
           vô tâm và độc đoán của mẹ con chúng tui! Để vỗ         ôm tui, miệng nức nở....
           về ủi an nhỏ thì....                                     -  Anh.....m..m..  mấy  tuấn  nay  ở  đâu!!!  mà
                                                                  không ghé nhà em chơi...!? làm người ta lo quá
                                                                  chừng hờ... ..ờ.
                                                                    - Đứng trước mẹ ôm anh mà khóc thiếu nghiêm
                                                                  trang mẹ đánh đòn đó!!!..
                                                                    Hai đứa dắt tay nhau lại ngồi trên bậc tam cấp
                                                                  dưới tháp chuông nhà thờ ngồi than vãn tâm trạng
                                                                  rối bời cho nhau nghe mà thêm nặng lòng. Ngồi
                                                                  kề vai nhau, nhưng nhỏ mải dựa đầu ngả dần lên
                                                                  cặp đùi tui...
                                                                    - Em sao vậy..ngồi thẳng lên...đang nói chuyện
                                                                  mà nằm lên giò anh vậy sao...?
                                                                    Khi em ôm tui, cảm thấy nơi em một điều lạ,

                                                                  không mang nội y thì đã nghi ngại ý đồ của nhỏ
             - Mẹ anh cũng có nói là tìm vợ cho anh rồi,          rồi...
           nhưng anh không ngờ người mà mẹ hỏi là em, vì            - Anh..!!.!...
           ngỡ rằng: cha em mới qua đời nên chẳng nghĩ ra           - Gì?
           và cũng từng nói với cụ rằng trong hoàn cảnh này         - Mình cưới nhau đi anh......
           là không nên lấy nhau chỉ làm khổ nhau mà thôi!          Ngồi xoa nhẹ thân em miệng á-khẩu không có
             Mẹ hãy quên việc dựng vợ gả chồng cho chúng          sự gì đáng để nói cho đặng, tội nghiệp hai đứa dại
           con nhờ, mình sống chết, no đói thế nào còn chưa       khờ, chúa trên cao ngó xuống cũng mắc cười.....
           biết mà mẹ cứ lo bò trắng răng hoài, thời này đâu        Trên đường về nhà em, tay trong tay thì thầm:
           phải ngày xưa. Tui cũng thêm rằng nếu còn cơ hội         - Chờ anh một thời gian nữa, coi chính sách
           thì cho anh em mình gặp lại, bằng không gặp được       bọn chúng đối với chúng anh sao đã, mà bọn anh
           ai sau này hợp hơn thì hãy quên anh đi, nuối tiếc      không sợ; em phụ nữ sợ chi mà vội cưới, bọn anh
           chi cái thời buổi hoang phế dành cho anh này. Cái      là những cái gai độc, bọn chúng sợ mà hốt đi, thì
           nắm tay lần đầu cũng như lần cuối này đã kết thúc      người khổ nhứt chính là bọn anh, kế là vợ con của
           mối tình vô tình này! Cảm ơn đời cảm ơn trời, đã       họ. Vậy nếu may mắn đi nghe ba cái giáo điều vớ
           từng bước gỡ rối cho mình.                             vẫn, chính sách mới cho các tù hàng binh một thời
             Vừa ăn tối xong, đang đánh răng xúc miệng,           gian ngắn, thì chắc là hai đứa mình sẽ nên một.
           nghe tiếng mẹ vọng vào...mau đi..có ai kiếm con        Nếu  điều  gì  không  hay  xảy  tới  thì  em  cứ  tìm
           trong nhà thờ đấy...                                   đường mà đi chẳng ma nào trách em. Nhớ nhé,
             - Ai kiếm đó mẹ?                                     đừng buồn đừng khóc nữa, mau già lắm đó!!!!
             - Có con nhà Đ nói: có người muốn gặp con              Lần  cuối  hãy  cho  nhau  những  nụ  hôn  nồng
           trong nhà thờ!                                         thắm và đôi tay ôm nhau dịu dàng mai mãi.....!!!!
             Miệng cằn nhằn                                       Những ngày giá lạnh rồi cũng qua, nhưng cái còn
             - Sao không tới nhà mà phải vào đó, mẹ không         lại vẫn cứ tồn đọng khó quên trong tâm hồn, mãi
           thấy tối rồi sao?                                      mang theo trong đời những mảnh tình dở dang
             - Vô trỏng thử coi hay là cha, thầy cần cái gì?      thuở sinh tiền hồng hoang, của bao người lính bại
             Vâng lời mẹ đành đi vậy, ánh đèn heo hắt lờ          trận  và  nhiều  cô  gái  ngây  ngô  hoảng  loạn  bởi
           mờ trong xóm nhỏ mà lòng rười rượi, vòng quanh         những lời đồn thổi bi hài xung quanh mà tủi hờn.




                                                                                                                   35
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40