Page 30 - index
P. 30
Nay uống chén trà thông cảm. Thông cảm khỉ Nó lúng búng cám ơn. Nó quẹt nước mũi. Nó
gì nổi? ngồm ngoàm quả nữa. Nó bỏ cái mâm không
Tôi uống cho đỡ cơn khát mà thôi, cơn khát của xuống đất. Nó ôm phần còn lại trong lòng bỏ ra
con đường còn đi đang bị gián đoạn. ngoài sân ngồi bẹp xuống cát, ngửng mặt nhìn
Tôi uống cho đỡ tức một số đàn anh không chịu trời.
chơi bàn cờ tề chỉnh. - Thế cậu trước cũng là ngụy quân nhể?
Tôi biết thằng Thạch cũng cùng nổi tức và cơn Tôi chối phăng:
khát như vậy. Tôi cầm chén nước đến bên nó, gừ - Thưa, tôi là giáo viên.
gừ trong họng: "Mầy phun ra" - Thế cậu là Phó Tiến Sĩ?
Nó phun ra... Tôi không biết học đến đâu để thành phó tiến
Hai đứa đang diễn một vở kịch: "Những người sĩ?
ở lại chịu nhiều đắng cay". Thời tôi học cứ tiến sĩ là tiến sĩ. Kinh tế cứ là
Mà thật ra đâu phải là một vở kịch? kinh tế chứ chẳng Kinh Tế Hạch Nhân hay Kinh
Đây là thực tế rõ ràng mà! Không cần cố gắng Tế Dịch Hạch gì cả. Bảo Sanh Viện Từ Dũ là cứ
cũng nhập vai. Bảo Sanh Viện, không Xưởng Đẻ, Xưởng Đái gì?
Toàn xã hội, toàn quốc đang trân người gánh - Dạ! Dạ! Đúng rồi! Sao dượng biết hay quá
cơn nạn khổ. vậy? Bộ dượng cũng là phó tiến sĩ?.
Thằng Thạch phun nước vào mặt tôi. Tôi đáng Tôi cười lớn lên, mắt mở to như vừa khám phá
bị phun nước vào mặt lắm, cho dù là nước miếng được một vĩ nhân.
nói chi nước trà? - Không! Tôi thì chẳng học hành gì nên hồn.
Thất phu hữu trách mà! Giang sơn bị giựt. Cứ nghĩa vụ mà đi, đâm lỡ dở cả!
Thằng Thạch và tôi lại là những người lúc ra Trời! Nếu ai cũng dám nói thật như ông già
trường có thề bảo vệ giang sơn. đang ngồi trước mặt tôi, thì ruộng bác, bác làm.
Nhưng cũng nên kêu oan một tiếng với Ông Ruộng tui, tui mần. Không có chiến tranh lôi thôi
Địa. Cu Thạch và tôi còn quá trẻ để gây ra cột mối giành giựt.
chiến tranh. Cu Thạch và tôi còn trẻ quá để gánh Ông già trước mặt tôi bị người ta xài hết một
chịu sự trả thù bỉ ổi. đời. Chiều về lỡ dở. Vào đến miền Nam mới
Nhưng thật tình mà nói, Cu Thạch và tôi còn ngẩng lên thấy được sự thật phũ phàng.
đủ trẻ để gánh mọi tai ương hơn là để tai ương
trùm khắp lên bờ vai yếu ớt của các quả phụ và trẻ Trần Thành Kiệt 344
thơ, của những cụ già bô lão và những người
không còn nguyên vẹn hình hài. Nhưng cơn trốt
dữ dằn ác đức đã trùm lên khắp cả. Nam Phụ Lão
Ấu. Không tha một ai!
- Cậu Thạch à, ăn chuối nha?
Cũng con mắt ngó: "Khoan!"
Cũng con liếc lại: "Đói quá!"
Rồi thêm câu mời, tiếp câu dỗ dành. Cu Thạch
chơi khiêng luôn nguyên mâm, xề cạnh góc nhà,
ngồi bẹp xuống đất, bóc vỏ chuối ăn liền.
Tôi vờ hét lên:
-Mầy có cám ơn dì Năm với dượng Tưng chưa
hả?
30
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX