Page 28 - index
P. 28

Thấy tôi hí hửng bước ra. Thằng Thạch quýnh          ........
           lên:
             - Sao được hông mậy? Được hông?                      Long Khánh
             - Được chứ mậy! Anh mầy mà!
             Tôi đưa tờ giấy chứng nhận và bọc thuốc bác            Đường  đi  Long  Khánh,  đường  có  ngã  rẽ  đi
           sĩ Lân cho. Cu Thạch mừng húm:                         thẳng ra Vũng Tàu, có biển Thái Bình mộng mơ.
             - Bán mầy! Bán hết mớ thuốc nầy. Được giá              Nhiều người mơ mộng được nhào xuống biển,
           lắm đó!                                                bơi sải hay thả ngửa rời khỏi cuộc sống với chế độ
             Ông bác sĩ cận thị chứ mắt ổng nhìn xa thật!         chỉ biết bòn mót của cải dân. Chế độ có tiếng khóc
           Xuyên qua vách tường thẳng tận vào lòng người.         than to hơn tiếng cười hoan lạc.
           Ổng biết thế nào thằng Thạch cũng bán thuốc dù           Nhưng nhiều quá những nút chặn. Chưa ngửi
           cho nó có điên thật đi nữa.                            được mùi thơm mặn nồng của nước biển thì đã bị
           - Mấy cậu có thuốc men gì muốn bán hông?. Một          đuổi lại về miền núi đồi khô khan, máng cái cày
           bà sồn sồn đứng đợi sẵn ở vòng sân trước bệnh          trên  vai,  kéo  qua  cánh  đồng  không  lúa  không
           viện trờ đến.                                          nước.
             - Có một mớ thuốc an thần nè chị!                      Kéo cái cày khơi khơi trên cánh đồng khô...
             Chị sồn sồn nắm tay hai đứa kéo ra xa xa vì          Ngửng mặt nhìn trời, nước mắt chảy. Cúi xuống
           một nhóm chạy thuốc Tây đánh hơi được đang             nhìn đất, lệ còn rơi.
           kéo tới.                                                 Xe đò ngừng lại ở vùng bụi cát đã chuyển qua
             - Mà sao chị biết được thuốc giả hay thiệt đây       màu  hung.  Khu  kinh  tế  mới  của  thằng  Thạch
           mấy cậu?                                               chẳng mới tí nào, cũng èo uột nhà tranh trống hóc,
             - Chị ơi! Mới ở trong bệnh viện ra nè!               chẳng kinh tế lợi lộc gì cả.
             - Mấy cậu hổng biết chứ bệnh viện cũng có              Chỉ sản xuất được những tiếng thở dài. Như
           thuốc giả nữa!                                         khu kinh tế mới Đồng Xoài tôi ở cũng cùng một
             Đời nầy thiệt ra mà nói chứ giả thật thật giả        thảm cảnh, cùng một tiếng thở dài như nhau.
           hổng biết đâu mà mò. Hồi trước, người ta chỉ dám         Tiếng ông già người Hoa lơ lớ:
           nghi mấy minh tinh màn bạc mới có thể xài đồ             - "Lồ" chó chết! "Pắt" tui lên đây để làm cái
           giả. Chứ bây giờ ...hư, thực mơ màng quá!              "léo" gì chớ?
             - Hay là tui cho chị uống thử hai viên coi có          Hai đứa cuốc bộ từ con lộ lớn dẫn vào. Thằng
           phê hông nha?                                          Thạch có vẻ ngần ngại, ngập ngừng. Tôi tìm lời
             - Ý! Tui uống lỡ nó phê thiệt rồi người ta giựt      an ủi:
           xe tui thì tui bứt vốn liền!                             - Đừng lo mầy ơi! Nếu hổng được thì mầy cứ
             Đám kia bắt kịp đám nầy. Thôi ai nấy say sưa         ở lại.
           trả giá, nài kéo khen chê, tiền bạc nhứ ra rút vô,       - Ở lại chết mầy ơi!
           môi trề trề mắt trợn trợn nhìn thuốc nhìn người đo       - Cái gì mà chết?
           đạc tính toán. Rồi thì cũng được giá, bán hết 40         - Đói thê thảm, không có làm ăn được cái gì.
           viên cho chị sồn sồn, giữ lại 10 viên làm bằng         Không có trồng trọt được cái gì! Đ.Mmm!!
           chứng cho bà chủ tịch xã vùng kinh tế mới Long           Hồi đó thằng Thạch lái phi cơ trực thăng có cây
           Khánh sắp đi.                                          súng đại liên rượt mấy anh mặt xám bắn xì khói.
             - Cám ơn hai cậu nha!- Chị sồn sồn nói - Còn         Bây giờ mấy ảnh đì thằng Thạch vào chốn đìu hiu
           cái gì bán nữa hông?                                   nhà tranh vách lá, một mảnh đất cằn, hóa phép sỏi
             Thằng Thạch chỉ tôi:                                 đá biến thành cơm vậy cũng công bình rồi. Tôi nói
             - Còn thằng nầy, bán luôn!                           cho nó nghe điều đó và tôi ngu quá thêm vô câu:
             - Ý! Cẩu còn trẻ quá! Mua về tui nuôi biết đến       "Vậy là còn khoan hồng lắm lắm!" Nó chửi tôi
           chừng nào? Hi hi!!                                     thôi né không kịp.
             Tụi  tôi  đi  ngược  ra  lại,  đón  xe  đò  về  Long     Đến  trước  sân  căn  nhà  tranh  dùng  làm  văn
           Khánh.                                                 phòng  chủ  tịch  xã.  Tôi  nói  nhỏ  bên  tai  thằng




                                                                                                                   28
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33