Page 25 - index
P. 25

"Ừ! Nếu con coi được thì về dẫn cả nhà đi luôn.        không còn có thể phân biệt được dưới chế độ lạ
           Tao nấu cơm cho kháng chiến cũng được mà!"             kỳ nầy nữa rồi! Nhớ hồi khi xưa, người ta dặn
             Trên đường cuốc bộ tới bến xe đò An Đông,            nhau "Lành cho sạch, rách cho thơm." Bây giờ thì
           tôi nói với thằng Thạch:                               thúi hoắc cả đám. Ai cũng bon chen ngất ngưởng
             - Bây giờ mầy phải giả bộ khùng từ lúc nầy.          chạy đi tìm miếng ăn từng giờ từng phút.
             Nó dẫy nẫy:                                            Hải ngoại lúc đó hãy còn èo uột chưa vững,
             - Quê mậy! Con gái tùm lum! Làm quê mậy...           chưa biết cách gởi tiền về tiếp tế người thương.
             - Mầy phải đóng kịch từ lúc nầy để quen đi,          Hải ngoại ngày đêm quặn tim đau đớn, thân nhân
           đến lúc gặp bà Năm thì mới không "bể địa" chứ.         còn lại oằn người gánh chịu nỗi trần ai.
             Nó làm thinh. Được trớn, tôi kéo một phần áo           - Á! Bò vàng bà con ơi! Chạy chạy...
           của  nó  đang  bỏ  vô  quần  thành  nửa  trong  nửa      Thôi thì ai cũng rần rần bỏ chạy. Tôi với thằng
           ngoài. Thằng cũng còn diện gớm, tóc chảy tém           Thạch cũng cấm đầu chạy. Chạy cho chắc ăn.
           bốn sáu, quần áo sạch sẽ mắc tiền. Hình như hắn        Lỡ...!
           đã chấp nhận chuyện vợ phải dẫn đứa con đi kiếm          Có  quá  nhiều  cái  "lỡ"  đem  đến  những  buồn
           con đường sống khác, cũng như đa số những tù           phiền không kể xiết. Chạy đôi khi cũng là thượng
           cải tạo khi viết thư hay nhắn về nhà, đều cùng một     sách.
           lời: "Nếu em tìm được con đường nào cho em và            Chạy xong rồi thì người ta tụm lại mua bán đổi
           các con thì xin cứ mạnh dạn bước đi, đừng chờ          chác tiếp. Thiệt! Giống như là trò chơi cút bắt
           đợi anh về. Anh sẽ hiểu, và anh không oán trách          Tôi bàn với thằng Thạch:
           gì đâu. Ngày về của anh là ngày lèo, chúng cứ bảo        - Hay mầy bán bộ đồ nầy mua bộ cũ hơn vừa
           là học tập tốt thì về nhưng chúng chẳng hề định        hợp lý mà tụi mình lại có thêm chút tiền dằn túi?
           nghĩa chữ Tốt là gì, chữ tốt trở thành chữ Hề diễu       - Sao mầy không bán bộ đồ mầy đi?
           cợt."                                                    Uý chời! Nó chạm vào cái lịch sự tối thiểu còn
             Tôi lấy tay xoa xoa lên tóc thằng Thạch. Nó né:      sót lại của tôi. Tôi chỉ có một bộ đồ ăn nói. Mỗi
             - Ê! Làm cái gì vậy mậy?                             lần giặt là tôi phải mặc xà lỏn ngồi chồm hổm đợi
             - Chắc một lát tao lấy sình trét lên áo mầy quá!     đồ khô rồi đem ủi và mặc tiếp:
           Ăn mặc diện như vầy đâu giống khùng? Giống               - Ủa! Tao đâu có giả vai điên đâu? Tao là anh
           như mầy đi hỏi vợ thì đúng hơn.                        mầy dẫn mầy đi xin phép mà. Nhớ hông em trai?
             Nó cười cười khoái chí:                                - Mầy nhỏ hơn tao đến mấy tuổi mà lúc nào
             - Bộ đồ kẻng của tao đó!                             cũng muốn làm anh.
             - Ừ! Chút xíu nữa cho mầy hết kẻng luôn em             - Hì hì!
           trai à!                                                  Mặt nó nhăn nhăn kể lể:
             Bến xe An Đông ồn ào hỗn độn, người ta mua             - Mầy mặc đồ mới, tao đồ cũ. Tao thấy tủi thân
           bán tứ tung. Ai cũng buôn hàng lậu vì nghề nào         quá! Hay là hai thằng bán hết?
           cũng bị cấm. Ngay cả bà già tay xách chiếc giỏ           Hai thằng cũng biết là nếu chuyến nầy mà gặp
           nhỏ, trong có chục ổ bánh mì dồn thịt sẵn, thầm        được nhóm Phục Quốc thì hai đứa sẽ xoá bàn cờ
           thì: "Ai ăn bánh mì thịt hông?" hay cô gái lấm lét:    chơi lại ngoạn mục hơn, quần áo cũ mới gì không
           "Ai uống nước đá hột é hông?"                          còn là điều quan trọng nữa.
             Người ta mua bán mà con mắt bên phải thì nhìn          -Anh cởi quần thì tui đưa tiền. Tiếng cô gái
           khách hàng còn mắt bên trái thì canh chừng tụi         lanh lảnh.
           công an, mà dân chúng đã thân ái đặt tên là bò           -Tui cởi quần, cô xách cô chạy mất thì tui biết
           vàng. Tất cả những nghề làm ăn lương thiện bỗng        ai mà đòi?
           chốc biến thành bất lương lén lút.                       -Anh không cởi quần, tui đưa tiền, anh bỏ chạy
             Hàng loạt loa phóng thanh đặt ở mỗi thôn xóm         thì làm sao tui rượt kịp anh?
           ca ngợi người tốt việc tốt khiến cho những con           Không còn ai tin ai nữa! Chế độ đưa người vào
           người  "xấu"  giương  đôi  mắt  thâm  quầng  nhìn      cảnh bần cùng để chia rẽ nhau.
           những con người "tốt" vàng võ èo uột. Xấu và tốt




                                                                                                                   25
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30