Page 27 - index
P. 27
được hướng bay tị nạn. Chỉ có mấy cây cột đèn - Dạ! Hồi nãy xuống xe đi gần tới bệnh viện thì
ngả nghiêng chịu đựng cho số phận đổi thay. Cột nó sợ bác sĩ quá, nó chạy mất rồi! Em, cái chân cà
đèn quên bẵng đi nhiệm vụ của mình vì cột đèn nhắc rượt theo hổng kịp!
ngày nay đã quen âm u với bóng tối nhiều hơn là - Vậy! Tui tái khám cho ai? Cho chú hả? Chú
tiếp điện để toả hào quang rực sáng. Không đủ có điên hông?. Ảnh nheo nheo con mắt cười cười.
điện, đời tối thui. - Dạ! Em đâu có điên đâu bác sĩ.
Dưỡng Trí Viện Biên Hoà có nhiều tàng cây to - Hồi đó ở đơn vị nào?
bao phủ, toả bóng mát cả một vùng. Nhưng bên - Dạ! Sư đoàn 2 Bộ Binh.
trong thì xơ xác tan nát tất cả từ vật dụng y khoa - Có cải tạo hông?
cho đến con người. - Dạ có!
Những người mất trí cũng chịu đựng cuộc đổi - Trại nào?
đời. - Kà Tum rồi về Hóc Môn thành Ông Năm.
Có người tự dưng tỉnh hẳn lại vì chợt nhận ra - Bao lâu?
rằng, chế độ mới nầy "phê" quá! Phải làm người - Dạ! 4 năm mấy
tỉnh trí mới chống chọi lại được. Có người đang - Vậy thì điên được rồi!
tỉnh cũng bỗng cảm thấy "phê" luôn! Phải làm - Hì hì! Phải công nhận bác sĩ diễu có duyên
người mất trí mới quên đi những cọ mài của chế thiệt!
độ mới. Bác sĩ Lân nhìn nhìn ra sân trước. Có mấy
Tôi gặp bác sĩ Lân một mình. Thằng Thạch bự người quên cuộc đời đang lững thững bước ngập
con mà nhát như con gái tuổi dậy thì. Nó đứng lại ngừng. Có ba cô y tá ngoài sân. Tôi nhận biết có
ở bên kia đường chếch chếch cổng bệnh viện. Nó một người từ Bắc vô, vì cái dáng của cổ. Hai
đủn tôi vô. người kia thì tướng thon thả, còn cô thì không. Và
Bác sĩ Lân độ ba mươi mấy tuổi, người tầm mái tóc tết hình con rít coi thiệt sợ hãi. Kiểu tóc
thước mang mắt kiếng cận khoác áo choàng trắng, bím mà hồi nhỏ tôi thấy con gái Sài Gòn có thắt,
dáng thông minh. Nhìn phớt qua là biết liền phe nhưng sao coi nó có vẻ nhí nhảnh và trẻ trung hơn,
ta. thấy nó gọn gàng và ...nhỏng nhẻo.
Hồi đó người ta hay nhìn tướng để đoán phe, - Còn cô thì ...!!
hễ phe ta thì dễ cởi mở hơn một chút. Còn phe Có nhiều cái không thể hiểu nỗi hay giải thích
mấy ông mặt xám thì phải lựa lời cho trôi. được.
Tôi làm động tác lỡ dở chào tay trong quân đội Bác sĩ Lân bỗng tằng hắng:
rồi như sực nhận ra là không nên, tôi bỏ tay xuống. - Chú muốn tui làm cái gì?
Chỉ một thoáng ngắn đó thôi cũng thấy mắt anh Trời! Thiệt là sướng cho tôi! Tôi tưởng, tôi
Lân chớp chớp cảm động. Có lẽ những kỷ niệm dĩ phải đi cầu cạnh, phải uốn lưỡi nài nỉ, phải cười
vãng của anh xẹt về như ngọn sóng chợt lớn cuốn cười cầu tài. Không ngờ hồng phúc của thằng
lên rồi tan đi. Sống nghẹt thở thì người ta nhớ Thạch sáng ngời. Tôi được quyền ra giá:
nhiều về thời lúc còn thở nhẹ. - Thưa bác sĩ, xin bác sĩ cho một giấy chứng
- Chào Thiếu Tá... í... xin lỗi! nhận thằng Thạch vẫn còn bị bệnh và xin cho một
Tôi cố ý gọi ảnh cấp bậc cao hơn dù tôi đoán ít thuốc an thần.
được rằng chắc có lẽ ảnh là Trung Uý hay Đại Uý. - Thuốc an thần lúc này bán chạy lắm à nha!.
Bên Quân Y chậm lên lon hơn. Ổng cười con mắt nhấp nháy sau làn kính.
- Thưa bác sĩ, em tên Kiến, anh bà con của Chèn! Ông cận thị nầy nói trúng phóc ngay tim
thằng Thạch (đưa tờ giấy ra). Hôm nay em đưa nó đen của tôi. Tôi bỗng đỏ mặt. Ít ra tôi cũng còn
lên để bác sĩ tái khám. biết mắc cỡ. Tự nhiên tôi đưa tay gãi đầu:
Anh Lân nói tiếng Nam, giọng còn nhà quê hơn - Nếu bác sĩ không có thuốc thì cho em xin giấy
tui: chứng nhận không thôi!
- Dậy chứ chú Thạch đâu? - Tui cho chú cả hai! Thôi ráng lên!
- Cám ơn Niên Trưởng!
27
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX