Page 29 - index
P. 29

Thạch: "Mầy nghe theo tao nha mậy. Đừng vô.              Tự nhiên tên rượu Cỏ Nhắc (Cognac) Rémy
           Đợi tao kéo hãy vô nha!"                               Martin ở đâu nhảy vô trong óc của tôi làm tôi phun
             Cu Thạch bây giờ chẳng những đầu tóc bù xù,          ra như thiệt. Tôi liếc liếc thằng Thạch, nó đang
           hai tay cầm hai chiếc dép râu, mặc cái áo cũ cụt       ngồi bẹp dưới sân cát, hai chân duỗi ra. Chắc có
           ngủn, cứ nắm vạt kéo kéo xuống như muốn cho            lẽ mệt và đói nữa, nay nghe nhắc tên rượu, nó lại
           nó dài ra thêm một chút nữa. Nó mới bị thói quen       càng mơ màng đến bữa ăn thịnh soạn có chất nồng
           nầy kể từ lúc mua bộ đồ ở bến xe An Đông. Mặt          màu hổ phách óng ả.
           mày quằn quện bụi đỏ và mồ hôi vì tôi không cho          Dì Năm bỗng lăng xăng:
           nó rửa mặt. Nó phải điên thật mới được.                  - Cậu Thạch đây hả cậu Thạch? Chèn ơi! Hồi
             Sĩ Quan Không Quân Cu Thạch ngày hôm nay             đó đẹp trai lắm mà!
           thành người mất trí giả mà thiệt, thiệt mà giả.          (Mất nước thì còn đẹp trai cái ...khỉ gì nữa?)
             Sĩ Quan Không Quân Cu Thạch ngày hôm nay               -    Dạ   thưa    dì   và   dạ   thưa...dượng
           không còn Tổ Quốc Không Gian để bảo vệ nữa.              Hình như ông mặt xám khoái nghe tiếng dượng
             Sĩ Quan ráng lo bảo vệ những tháng năm buồn          giọng Nam Kỳ của tôi, như câu xề vọng cổ lúa
           của Sĩ Quan.                                           Đồng Tháp với miệt vườn trái cây nhãn lồng, nó
             Tôi một tay chống gậy, một tay đẩy một tay           ngọt và nó mơ mơ vì tôi thấy mặt ổng cứ ngây
           kéo, miệng gầm gừ: "Đừng đi! Đừng đi!" Thằng           ngây. Còn dì Năm thì tôi cứ một dạ thưa, hai dạ
           Thạch cái mặt chù ụ, đứng cho một đống. Thiệt ra       thưa làm bả khoái tỉ, cứ như bả đang làm Tổng
           nó muốn đi lắm, đi tìm một chiếc phi cơ có quả         Thống. Riêng em "con rít" thì tôi hổng dám đụng
           bom nguyên tử trên đó, bay lên thả xuống cho tan       chạm đến, lỡ tôi ngọt ngào quá em đâm ra mê tôi
           tành cái phiền muộn của cuộc đời nầy.                  thì chết tía luôn! - suốt cả tháng nay nó không ăn
             Trong nhà thấy ngoài sân chộn rộn bèn bước ra        cơm. Nó cứ lang thang ngoài đường.
           ba người. Một người đàn bà đứng tuổi thấp người          - Tội nghiệp hông! Thôi! Cậu Thạch đứng dậy
           hơi mập, tôi đoán là bà Năm chủ tịch xã. Một ông       đi vô nhà rồi dì Năm kiếm cái gì cho ăn.
           mặt xám ngắt, bộ đồ vàng công an, cầu vai đỏ             Tôi nhìn nó. Ánh mắt tôi nói: "Khoan!"
           chót,  phe  phẩy  nón  cối  muốn  quạt  đi  cái  nắng     Nó vờ lờ đờ nhìn tôi: "Tao biết chớ!"
           chiều nhơm nhớp của vùng cao su và một cô, tóc           Kẻ thua trận làm nũng được lúc nào thì phải
           con...rít. Vậy là hai con rít. Một cái một đực.        chộp cơ hội cho đỡ sầu.
             - A! Cái dì dậy mấy cậu?. Giọng Nam Kỳ vang            Dì Năm năn nỉ thêm một chập.
           lên từ người đàn bà đứng tuổi.                           Ánh mắt tôi: "Đi!"
             - Dạ! Xin lỗi! Có phải dì là chủ tịch xã?              Ánh mắt nó: "Tao biết chớ! Đói bụng muốn
             - Ừ! Tui đây.                                        chết!"
             - Dạ! Cháu là anh bà con của thằng Thạch ...           Trên bàn một ấm nước trà, nải chuối sứ còn
             Tôi ngó qua ông mặt xám và cô tóc con rít khẽ        năm sáu trái, vài cái bánh ít bao lá chuối, năm bảy
           gật đầu chào. Hai người chào trả                       thỏi kẹo mè. Tất cả đặt trên cái mâm nhỏ. Ông mặt
             -  ...dẫn  nó  lên  đây  trình  diện  dì  và  ...dượng    xám rót trà ra cái chén nhỏ:
             Ngó  ông  xám  ngắt...  và  cô  con  rít               - Mời cậu xơi nước
              - ...a...hồi nãy, cháu có đưa nó ghé qua Dưỡng        - Cám ơn dượng
           Trí       Viện        Biên        Hòa         ...        A! Ông Tưng nầy. Mời tôi uống nước.
             Tôi ráng kiếm chữ " trịnh trọng high class " tôi       Hồi đó nếu gặp ngoài mặt trận thì cả hai đã
           xài, để cho mấy người đó có cảm tưởng rằng họ          nhào tới bóp cổ nhau rồi. Nay ông mời tôi uống
           cũng quý phái luôn ...mà cái nó vụt bỏ chạy, báo       nước như một sự hối lỗi của chữ "giải phóng" mà
           hại bác sĩ Lân và quý vị Gạt Đờ Co bảo vệ Thần         ông ngộ nhận bao năm nay.
           Kinh phải rượt theo bắt lại, nhốt vô phòng Cách          Kể  từ  tháng  tư,  bảy  lăm.  Mọi  sự  cởi  bày.
           Âm rồi chích cho một mũi Rờ Mi MạcTen mới              Những con mắt có võng mô đều thấy được sự thật
           êm.                                                    rõ ràng: Từ ngữ "Giải Phóng" rõ ràng là một sự
                                                                  Xâm Lược.




                                                                                                                   29
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34