Page 410 - index
P. 410
phân được văng ra rơi đánh cạch xuống nền đá. da” hắn có còn nhớ đến cái đêm “định mệnh” với
Máu tuôn theo ướt cả hai bên đùi, chảy qua cả chỗ tôi trong xà lim không, chứ tôi thì làm sao quên
nằm của Long Bô. Nhưng lúc ấy mất máu với tôi được. Sau khi bắt tay nhau thật chặt, tôi đứng nhìn
nào có nghĩa lý gì. Bất kể nửa người dưới đang cái thân hình to bản của hắn trên xe xích lô càng
lạnh buốt, tôi không buồn kéo quần lên, cứ nằm lúc càng xa mà cảm xúc trong lòng dâng lên đến
bẹp xuống bệ đá lênh láng máu, khoan khoái trào nước mắt.
hưởng cái sung sướng được thở bình thường như Một lần gặp lại các bạn tù trên đất Mỹ tôi vui
những ngày chưa có cục cứt cứng như đá che lấp miệng kể lại kỷ niệm bí ỉa, xém chết ở xà lim Trại
hậu môn. Trừng Giới A20. Một ông bạn cười phát biểu:
Một buổi chiều đầu năm 1984 (tôi chưa bị bắt “Chắc mày cũng có làm được một vài việc tốt
lại) sau một ngày chuyển hàng cho bà chị họ bán trong cuộc đời nên lúc nguy nan Chúa đã sai thiên
vải ở chợ An Đông, tôi lóc cóc đạp xe về nhà ở thần đến cứu mạng mày.” Nếu quả đúng như vậy
Ngã Tư Trung Chánh (Hốc Môn). Đến ngã tư thì thiên thần của tôi không có tướng mạo thanh
Trần Quốc Toản và Nguyễn Văn Thoại tôi nghe tú như những tranh vẽ trong nhà thờ mà là một gã
có tiếng gọi giật giọng: “Ê Nhì! Nhì ơi!” Tôi tấp vai u thịt bắp, râu ria rậm rạp, không có cả đôi
xe vô lề, quay lại thì một chiếc xích lô trờ tới. Trên cánh để ra dáng thiên thần. Nhưng có cánh hay
xe là một đại hán đội nón rộng vành, thân hình không cũng không quan trọng, tướng mạo có
vạm vỡ, mặt mũi thì bụi bậm bám đầy cả hàm râu thanh tú hay không cũng không sao. Cái cốt yếu
và bộ ria rậm rạp. Đại hán thắng xe, nhảy xuống là ngài đã có tấm lòng nhân ái, không sợ cứt đái
ôm vai tôi và hỏi tới tấp: bẩn thỉu, đã ra tay banh đít, rồi móc đít cứu mạng
“Ông không nhớ tôi hả Nhì? Long đây. Long tôi. Và vì lẽ ấy tôi biết ơn ngài vô kể.
khóa 25 Võ Bị đây. Long A20 đây.”
Tôi nhìn kỹ thì đúng là … Long Bô, người mà Chú thích
đêm nào trong xà lim Trại Trừng Giới A20 đã … 1/ Giám thị trại A20
móc đít cứu mạng cho tôi. Thế là tôi ôm chầm lấy 2/ Phân trại trưởng phân trại E
hắn, bất kể mùi chua của mồ hôi và mùi khét của 3/ & (4) Địa điểm bán nước mía và thạch chè
bụi đường. Khuôn mặt và vóc dáng hắn quả có vài nổi tiếng ở Sài Gòn
nét thay đổi nhưng giọng nói vẫn ồm ồm, và cái 5/ Rút quân không kèn trống, ý nói hỗn quân
miệng vẫn … bô lô ba loa như ngày xưa. Tôi nắn hỗn quan
túi nhẩm tính rồi cắt ngang câu chuyện dài đằng
đẵng của hắn: Phạm Đức Nhì
“Tụi mình kiếm chỗ nào vừa ăn uống chút
đỉnh vừa nói chuyện chứ.”
Tôi kéo hắn vào một quán phở nhỏ trên đường
Nguyễn Văn Thoại, kêu mỗi thằng một tô phở và
một ly trà đá. Hắn vừa nhồm nhoàm ăn vừa … bô
lô ba loa đủ chuyện trên trời, dưới đất. Tôi thấy
hắn cũng chưa … đủ đô nhưng cái túi không cho
phép nên đành kêu 2 điếu Capstan đưa cho hắn.
Hắn dắt một điếu lên vành tai còn điếu kia mồi hút
ngon lành và tiếp tục .. kể chuyện. Ôi! Giá lúc ấy
khấm khá một chút tôi sẽ kêu một tô phở nữa cho
hắn ăn thêm, một gói Capstan cho hắn bỏ túi, và
lúc giã từ, giúi vào tay hắn tí tiền để mua quà cho
con. Nhưng hoàn cảnh đã không cho phép tôi làm
việc đó. Không biết với cái tánh “ruột để ngoài
410
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

