Page 70 - index
P. 70

- Thôi biếu ông, tôi không lấy tiền của ông đâu.     nửa. Nó tròn xoe cặp mắt rồi cám ơn rối rít. Tôi
           Bọn Việt cộng thấy ông Tàu già bưng tô mì ra cho       nói:
           tôi có đứa nói lớn cố ý cho tôi nghe:                    - Tao tuy thất trận nhưng tao không để mày
             - Bọn Ngụy thua trận chưa biết thân lại còn          thiệt thòi mà tao cũng không để mất tư cách đâu
           quan liêu bắt nhân dân phục vụ mình.                   nghe con. Không có thì tao xin, tao không đi chùa.
             Tôi cố tình lờ đi. Chúng nó không hiểu, chẳng          - Dà! Con biết mấy ông mà.
           biết cái sự gì. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nuốt        Xe bắt đầu đông người, tôi lân la tới gần tài xế
           vội tô mì rồi lẳng lặng đứng lên. Thấy mấy thằng       đề biết xe di chuyển tới đâu. Lỡ có chuyện gì còn
           Việt cộng là dị ứng liền, mà tụi nó nói thuần giọng    lo đối phó.
           Bắc kỳ. Có 5 thằng cả 5 thằng đều tha theo một           Bò mãi bò mãi rồi chiếc xe đò cũng vào tới xa
           cái PRC 25 có lẽ chúng nó lấy ở đâu đó. Chiến lợi      cảng  miền  Tây.  Tôi  về  tới  nhà  là  đã  xế  chiều.
           phẩm mà. Nhất là máy móc nữa. Ông chủ quán             Người người xao xác. Y như cảnh gà con mất mẹ.
           còn lén lén gói trong giấy báo một ổ bánh mì thịt
           dúi cho tôi.                                           CHỚP BỂ VŨ NGỌC LINH 311
             - Chúc ông trở về nhà bình an. Hồi ông đóng ở
           đây bọn tôi làm ăn yên ổn, lính ông không ai giựt      Ghi chú: Dấu hoa thị ( * ) là giá trị tiền VNCH
           tiền của tôi cả.                                       thời gian năm 1975. (CB).
             Đặt ra kỷ luật là đứa nào ăn giựt hay nhũng
           nhiễu  dân  chúng  là  tôi  nọc  ra  bắt  Trung  Đội
           Trưởng nó cho tối thiểu 10 hèo mà coi được. Nếu
           tôi  coi  không  được  thì  hèo  đó  anh  Trung  Đội
           Trưởng ăn thế. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ buộc
           lòng phải xử dụng hạ sách như vậy.
             Cám ơn ông chủ quán rồi lầm lũi bước ra. Còn
           nghe vói theo. Bọn ngụy còn phong kiến, việc gì
           mà phải cám ơn cám huệ. Những năm sau này, khi
           nghe  nhiều  người  than  phiền  trẻ  con  miền  Bắc
           chúng nó quên 2 tiếng CÁM ƠN. Tôi không lấy
           làm ngạc nhiên.
             Trở lại cái sạp trống chỗ cũ, chưa có ai dùng
           tới.  Tôi  mắc  lại  võng  rồi  lăn  ra  đánh  một  giấc   CHỚP BỂ MƯA NGUỒN
           thẳng cẳng.
             Nghe ồn ào lao xao đó đây. Biết là ngày bắt              Tặng Bác Mưa Nguồn Linh Vũ
           đầu lên. Tôi cuốn tượng, ra kiếm chiếc xe đò Cần
           Thơ -Saigon để trực chỉ về nhà.                            Chớp bể mưa nguồn sấm sét vang
             Đón chiếc xe đò trên người còn bộ quân phục
           mặc đã 3 ngày không thay đổi. Bây giờ mới thấy             Vung cây búa bổ diệt hung tàn
           nó bốc mùi. Thây kệ, chẳng còn cách chọn lựa nào           Yêu tinh quỉ quái chầu Diêm Chúa
           khá hơn. Thằng lơ sợ mình không có tiền, nó nhào           Ác thú không còn ngự thế gian
           tới đòi. Tôi trả tiền sòng phẳng nhưng cũng cự lại:        Mở lối qua rồi cơn bĩ cực
             - Ngày thường có 450$* thôi, bữa nay mày lợi             Khai thông vận số hết nguy nan
           dụng bắt chẹt tụi tao thất trận không cho thì thôi         Mưa nguồn rửa sạch bầu trời đất
           cớ sao tự động tăng thêm 50$* hả mày?                      Chớp bể soi đường ánh chứa chan ...
             Thằng lơ cười hề hề vả lả. Tuy nói thế nhưng
           tôi lại còn lôi ổ bánh mì tối qua chia cho nó một
                                                                      NGỘ KHÔNG






                                                                                                                   70
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75