Page 110 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 110

binh  cứ  nhìn  tôi  với  cái  nhìn  vui  lạ.  Dù  sao   sân, tôi bèn kể lại giấc mơ đêm qua. Tụi bạn
               cũng  là  niềm  vui  riêng  cho  chính  tôi  thấy   tù thằng nào cũng khoái... ước gì mình được
               khoái...! Vì ở tù có gì vui...!?                 ở Mỹ.
                                                                  “Giả sử trực thăng  ỹ mà đáp xuống đây,
               Sáng sớm chia khoai lát dưới sân đất. Đó là        tụi nó có bắn tao chết tao cũng leo lên”.
               khoảng sân để cả đội tập họp đi làm.  Cứ sáu       Có thằng góp ý chen vô...!
               người  một  thau  nhôm  nhỏ.  Thằng  trực  tới     “Nhưng thôi!  ầy nên nói nhỏ kẻo ăng-ten
               phiên thì chia và canh chính xác để đong đều       nó nghe được, nó nói mầy còn liên lạc với
               cho  m i  người.  Đong  ăn  gian  bị  chửi.  M i   Mỹ. Nó bắt nhốt cùm mầy”.
               thằng ăn sáng được một chén khoai lát còn          “Tao  đếch  ngán!  Bất  quá  ch   là  nằm  mơ!
               nguyên  vỏ.  Tất  cả  khoai  nầy  là do  tù trồng,    à mơ thì đâu có thật mà sợ…!”
               gồm  khoai  mì,  khoai  lang  chặt  xéo  dầy
               khoảng 1/2 cm, đem phơi khô trên quốc lộ 1.      Vào  khoảng tháng 7  năm  1992,  gia  đình tôi
               Đội già yếu bệnh tật sẽ canh. Sáng mang ra,      được đi định cư tại Hoa Kỳ.
               chiều  mang  về.  Nhiều  khi  mưa  tuôn  bất  tử   Phải mất 11 năm sau, kể từ khi được thả ra
               mà  mấy  ông  già chậm  chạp,  khoai  cũng  bị   năm 1981.  Mười một năm ra nhà tù lớn cũng
               ướt qua đêm triền miên nổi mốc. M i thằng        không  dài  mà mà  cũng không  ngắn,  đủ  cho
               một phần khoai lát chứa trong tô sành. Cái tô    tôi  thấm  chế  độ  gian  manh  của  Cộng  Sản.
               đựng  mủ  cao  su  mà thường  được  tù  chôm     Bằng cớ là gia đình tôi không hộ khẩu thì con
               khi  đi  qua.  Nhìn  tô  xám  xập  và  mấy  miếng   tôi không được nhập viện dù có bệnh.
               khoai  lát  đủ  màu  đủ  kiểu  như  tấm  tranh
               Picasso…  giống  như  cuộc  đời  lang  thang     Ngày ra đi với bao nước mắt buồn vui của gia
               trong tù của đời tôi thê thảm. Đôi khi đang      đình  hai  bên  và  nhiều  người  đưa  tiễn.  Vừa
               chia thì mưa ập đến mà cũng có khi gió ập về     bước  lên  máy  bay  là  người  phi  công  ngoại
               mang theo cát. Ăn khoai lát chung với cát. Ăn    quốc đón chào vui vẻ, trong khi các tiếp viên
               khoai lát húp nước mưa.                          Việt  Nam  áo  dài  xanh,  mặt  đẹp,  xinh  tươi
                                                                cười niềm nở mời vào, làm tôi cứ tưởng như
               Một câu chuyện dài cho cái ăn để được sống       chuyện  cổ  tích  thần  thoại  Ấn  Độ  nói  tiếng
               và cố hy vọng sống mịt mờ…                       Việt, làm tôi cảm động và mừng.
               M i lần ăn tôi cố canh me cắn bỏ chính xác
               mấy  ch   mốc  và  vỏ,  ráng  phun  bỏ.    Xong   Tôi ngồi bên cửa sổ để nhìn lại quê hương lần
               dùng miệng núc miếng khoai cho sạch cát, rồi     cuối, ra đi biết bao giờ trở lại… Thật sự lúc đó
               phun  pặt  pặt,  rồi  nhai,  rồi  nuốt  …!  Tất  cả   trong  thân  tâm  tôi  nghĩ  vậy.    Máy  bay  cất
               nhanh   tự  nhiên  như  chớp,  quen  rồi.  Một   cánh về phía Tây bay lên, tôi thấy làng mạc
                                           chén  khoai  cắn     nhà cửa về hướng Củ Chi như những món đồ
                                           bỏ    còn    nửa     chơi  ngang  dọc  lộn  xộn  không  hàng,  cũng
                                           miếng, nhiều         như bao khuôn mặt nhấp nhô từ giã tiễn tôi
                                           thằng  mồ  côi       đi vừa mới đây.  Cảm xúc đau lòng khi nhớ
                                           không       thăm     thấy Má tôi khóc trong hàng trăm người chen
                                           nuôi,  đói  quá,     chúc,  ồn  ào  náo  nhiệt,  qua  cửa  cách  ly,  rồi
                                           chạp láng cón...!    đẩy nhau dần rồi phải để cách xa.  Một cơ hội
                                           Trong  lúc  chia     duy nhất muôn đời không bao giờ trở lại…!
                                           khoai  lát  dưới     Đến n i!...


                   108
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115