Page 432 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 432
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói / Tù đi Lao Ðộng bên ngoài. Nên em có thể đi
Hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa quét tuớc dọn dẹp, đi chợ, nấu cơm, đêm cơm
tròn. /Xa nhau, mấy người không buồn không phát cho các Phòng Giam khác. Anh Tư có
nhớ / Xót xa cho tình yêu / Nối tiếc xa xôi, cho địa chỉ của Chị, về nói cho Chị biết, ảnh
ngày xưa anh nói / Vẫn yêu em nghìn năm, đang bị nhốt ở trong Khu Trại Gia Binh. Nếu
vẫn đợi em trọn đời. chị muốn gởi thơ, chị viết đi, ngày mai, trước
Anh, khi trở vô Trại, em sẽ trở lại lấy.
Trong lúc anh bị dồn vào đường cùng, Lan chưa hết ngờ vực:
không nơi nương tựa, định mệnh, không, em - Xin lỗi anh! Từ ngày Anh Tư bị bắt
muốn nói dòng đời đưa đẩy đã cho em gặp đến giờ, nhiều người tự xưng là bạn, là bà con,
được anh. Trước khi được gọi là hạnh ngộ với là ở tù chung, đến đây kêu tôi gởi quà, gởi tiền
anh trước mặt ông Sáu Râu, em đã thấy anh đi cho anh Tư; nhưng tôi chỉ biét cảm ơn, vì
lang thang trên Bãi Trước qua nhiều ngày rồi. không một chứng cớ cụ thể nào của anh Tư
Em đoán, anh đang ‘lặn lội’ tìm đường ‘xuất gởi về! Làm sao mà tin được phải không anh?
ngoại’. Em có mời anh mua trái cây, nhưng - Chị nói rất đúng! Tôi quên cho chị
anh hững hờ từ chối. biết tên: Tôi tên là Mạnh, Tám Mạnh. Mấy
Anh đừng cười em nha! Chính em thằng bạn xấu mồm, thường gọi là Mạnh Hô!
cũng đã đắn đo khi mở miệng mời anh. Với Vì, như chị thấy, tôi hô duyên!
những du khách khác, em mời hỏi một cách tự Em không khỏi cừơi thầm, ngay khi
nhiên, đến độ vô hồn, khuôn sáo, ước lệ; nhìn thấy anh ta, hình ảnh đầu tiên đã đập vào
nhưng với anh, duờng như em hơi lúng túng, mát nàng là... hô. Anh Ta hô quá khổ! Hô hơn
thiếu tự nhiên. Nét mặt của anh không khắc bàn nạo dừa khô! Nghe anh ta tự nhận, em
khổ, tuy bề ngoài, quần áo quá ‘tang thương’ cũng phải khen là anh ta thật thà, bộc trực.
rách nát như ‘cái bang’. Ðôi mắt anh trong và Trong khi em đang miên man nghĩ về anh ta,
sáng tuy có vẻ u uẩn đau thương cho phận thì Mạnh Hô lần túi lấy một mẩu giấy nhỏ
mình, cho mệnh nước, vẫn chất chứa kiếm tìm cuộn tròn đưa cho em:
một niềm hy vọng ở tương lai cho mình, cho - Chị đọc sẽ biết phải thư của anh Tư
tiền đồ tổ quốc. Nhất là nụ cười của anh. Sao hay không!
em không thấy héo hắt với tấm thân gầy gò, Em nhìn anh ta, quan sát từng động
suy dinh dưỡng, đói khát; ngược lại vẫn tươi, thái, và đưa tay cầm lấy mẩu giấy nhầu nát.
vẫn chan hòa mạng mạch của lòng nhiệt Em mở ra đọc, võn vẹn:
huyết, của ý chí kiên cường, bất khuất. Ðúng "Lan em, Anh đây! Tư"
không anh? Nét chữ run run, vội vàng, vẫn biểu tỏ
đúng là chữ của anh như đã viết trên những tờ
Anh, giấy ‘Giao Hàng’ đưa cho Minh đi bỏ thuốc
Sau hơn một tháng ngóng tìm tin Anh, ngoài chợ. Em rót nước mời Mạnh Hô:
chiều Thứ Bảy, có một người tìm đến nhà, gặp - Ngày mai anh lại lấy ít quà mang vô
em. Hắn rụt rè nóí: cho Anh Tư nha! Có cả quà cho anh nữa!
- Chị có phải là Lan không? Chị là... Cảm ơn anh nhiều lắm!
vợ của Anh Tư phải không? Tiễn Mạnh Hô ra khỏi cửa. Lòng
Em hơi nghi ngại, dò xét: mừng vô hạn, hơn bắt được vàng! Em đã nhìn
- Có chuyện gì không anh? Có phải được chữ viết như nhìn được hình bóng của
anh là công an đến điều tra không? Anh! Như gặp được anh! Em đưa ‘bức thư’
Hắn lắc đầu nguầy nguậy: lên môi, hít nhẹ thật dài, như hôn vào má, vào
- Không! Không! Em bị nhốt chung mắt, vào môi người mình yêu! Ðê mê! Nồng
với Anh Tư trong Trại Khu Gia Binh. Em nàn! Anh, anh có cảm nhận được không anh?
trưuớc đây là Công An Vũng Tàu, nhưng bị …..Không biết vô tình hay cố ý, từ
chúng gài bắt về tội Bán Bãi, nhốt hơn ba năm góc phòng bên kia, anh Sáng, người ca nhạc
rồi. Chúng đưa em ra nhốt ở dãy nhà dành cho sĩ Phòng... Giam, cất tiếng hát mượt mà:
430

