Page 71 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 71

Đoạn  đường  chiến  binh  tôi  vượt  qua  được,   người bạn đồng hành tiếp nối cuộc đời không
               đoạn  đường  Biên  Hùng  thì  không  qua  n i.   tương lai, vô định của tôi phía trước.
               Thấy  tôi  cố  gắng  mà  không  được,  thế  là  cô   - Em có biết khi em lấy tôi là nghèo ba đời, lý
               nàng đẩy phụ. Anh kéo, em kè qua hết mấy         lịch đen như mõm chó ba họ không?
               con dốc, nàng mời tôi ghé quán nước bên vệ       - Chấp nhận thương là chấp nhận tất cả, chỉ
               đường làm ly đá chanh và tâm sự.                 cần  thành  thật  là  đủ.  Lấy  nhau  không  vì  lý
               Từng cơn gió mát từ bờ sông Đồng Nai thổi        lịch, không vì địa vị sang hèn, hay vì lon lá
               về,  mắt  tôi  mơ  màng  nhớ  lại  bài  ca  “Con   của ngày xưa…
               Đường Xưa Em Đi…”.  B ng dưng nàng hỏi
               tôi:                                             Xin cám ơn những tấm lòng chân thành của
               - Anh làm nghề nầy được bao lâu rồi?             quý phu nhân, những người bạn đời đã vượt
               - Dạ cũng độ vài tháng…                          qua  hết  tất  cả,  những  người  vợ  hiền  đã  đến
                -Thấy anh ốm yếu mà thương…                     với chúng tôi bằng tấm lòng yêu thương chân
               - Cám ơn cô, vì thời cuộc mà cô…                 thật.  Những  người  phụ  nữ  đã  vượt  lên  dư
                                                                luận, mặc kệ tiếng thị phi vì: chúng tôi là kẻ
               Thế  là  từ  đó  tôi  có  mối  ruột  kiếm  cơm  qua   bại  trận,  bị  vùi  sâu  tận  cùng  đáy  xã  hội,  đã
               ngày. Nàng tình nguyện làm người phu xe ba       cưu  mang  chúng  tôi,  cho  chúng  trở  lại  kiếp
               gác cùng tôi trên những chặng đường còn lại      NGƯỜI, ngẩng đầu lên đi tới…
               của cuộc đời không biết được ngày mai rồi sẽ
               ra sao…?.                                        3/ Câu chuyện F3.

               2/4.                                             Tưởng chừng cuộc sống bình yên
                                                                An nhàn hưởng phước tuổi già bên nhau
               - Rầm…lại bị bể nữa. Không biết số tôi như       Không ngờ nàng bạo bệnh đau
               thế  nào  mà  đụng  vào  việc  gì  cũng  tan  nát.   Bỏ tôi ở lại tháng ngày buồn tênh
               Làm mướn 5-3 ngày bị đuổi, chở lu khạp thì
               té bể, chở than từ Phú Giáo về Sài gòn thì bị    Vượt  qua  bao  nhiêu  chặng  đường  gian  khổ,
               kiểm lâm, du kích bắt…hết vốn.                   những  người  vợ  lính,  vợ  người  tù  cải  tạo
                                                                không có ngày mai đã đến được thiên đường
               Đi tù 6 năm, ngày trở về chỉ còn một bộ đồ tù    xứ  sở  Tự  Do.  Con  cái  thành  đạt,  cuộc  sống
               duy  nhất.  Không  nhà,  không  việc  làm,  đêm   tạm ổn định nơi xứ lạ quê người…
               ngủ hàng hiên, thớt thịt…
               Mượn được chiếc xe đạp giàn cái của ông anh      Tưởng  chừng  như  dòng  đời  trôi  lặng  lẽ,  trớ
               làm  phương  tiện  chuyên  chở,  sau  nầy  dành   trêu  thay  con  tạo  lại  thử  sức  người,  chia
               dụm  chút  ít tiền đổi sang sườn xe mô  bi  lết   quyên, rẽ thúy. Sau bao nhiêu năm tù tội đói
               cho chắc hơn.                                    khổ,  sau  bao  nhiêu  năm  nuôi  con,  gánh  gạo
                                                                nuôi chồng đã tàn phá dung nhan và sức khỏe.
               Trên  đường  thiên  lý  cho  mảnh  đời  chắp  vá,   Nhiều cơn bạo bệnh ập đến, chồng xa vợ, vợ
               tình cờ tôi gặp lại người bạn cũ, hỏi nhà của    xa chồng. Ước mơ sẽ cùng nhau đi tiếp đoạn
               người quen trong xã.                             đường trần bị đổ vỡ. Người Lính già cô đơn
               Một ngày đẹp trời lang thang kiếm ăn tôi qua     trong quãng đời còn lại, khi người bạn đời đã
               lối nhỏ đường vào nhà người quen, hỏi thăm       vĩnh viễn bỏ ta đi. Còn lại chăng những chiến
               hai bác và gia đình. Còn cô bé nhỏ ngày xưa      hữu một thời oanh oanh, liệt liệt, những người
               bây giờ là một cô giáo. Không biết tôi ca bài    bạn tù gặp nhau ôn lại những kỷ niệm từ thuở
               ca  con  cá  thế  nào  mà  nàng  chấp  nhận  làm   đầu xanh, giờ đây bạc màu theo năm tháng.


                                                                                                        069
   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76