Văn - Ư Nga

 

 

 

 


 

 

 

 

 

 


 MỘT MÙA XUÂN BUỒN

Mai vàng lả ngọn trong tâm
Ngoài sân thông lả ngọn cầm tuyết băng
Tết này đại dịch hung hăng
Anh ơi! Thế giới ai rằng đón xuân?

Vui ǵ tim óc bất tuân
Bao nhiêu tang, khóc mấy tuần nữa vơi?
Ăn chơi họ khéo chào mời:
“Chân dài, váy ngắn lả lơi… vui nhiều”

Làm sao giữa những tiêu điều
Giặc tràn, chẳng chút đăm chiêu cho Nhà?
Thương Nhà Việt lắm phong ba
Tang riêng vẫn nhỏ, lo là tang chung

Thơ rơi trang giấy, thẹn ḷng
Em làm chi để khơi hùng chí dân?

Ư Nga
5.2.2021

***o0o***

XUÂN CỦA ĐẤT TRỜI

Hôm nay vàng áo gấm nàng
Nắng trời như thể cũng vàng theo em
Trời xanh, mây trắng êm đềm
Gió giao mùa đến càng thêm yêu đời.

Anh ơi! Em gọi anh ơi!
Sao không chung bóng để đời lạc quan?
Ở nhà lổ vốn thở than
Đă “thân chùm gửi” gian nan phải hoài.

Xuân người tay chẳng cầm tay
Xuân ḿnh? Chờ đợi tuổi …bay… bay ḱa
Bi quan chẳng ai sẻ chia
Nhẹ nhàng thanh thản mai kia c̣n về.

Dựng cờ Vàng lại cho Quê
Thăm dân trả lễ mà nghe trẻ cười
Vá lành Áo Mẹ tả tơi
Đôi ta rồi sẽ thảnh thơi tuổi già

Á Nghi

 

 


Thơ - Ư Nga

Đôi ta
Một mùa xuân buồn