Phạm Đức Nh́
MẤY LỜI PHI LỘ
Trong số 92 triệu dân Việt Nam th́ hơn 89 triệu là dân … thường.
Nhiều lúc nh́n những lối sống, những cách ứng xử đầy gian dối, tham
lam, chụp giựt, vô văn hóa, vô cảm … của họ những người Việt c̣n
chút liêm sỉ đều cảm thấy buồn, hổ thẹn, lắm khi nhục nhă. Nhưng
theo tôi, họ đáng thương hơn đáng trách. Dưới một chế độ độc đảng,
độc tài, tham nhũng, bất công những cách ứng xử đó nhiều khi là vũ
khí cần thiết để sống c̣n.
Tất cả tội lỗi bán nước, hại dân, làm băng hoại xă hội phải đổ lên
đầu gần 3 triệu đảng viên đảng Cộng Sản. Đặc biệt là đám chóp bu cầm
quyền.
Nhân ngày quốc hận 30 tháng 4 xin gởi đến bạn đọc 12 bài thơ trong
phần TÔI VÀ CỘNG SẢN (Thơ Phạm Đức Nh́)
Phần I: Tôi Và Cộng Sản
CÂU TRẢ LỜI CHÂN XÁC
TẬP VẼ
NẶNG VÍA
BỆNH NAN Y
ĐỨA CON RƠI
GẶP LẠI KẺ THÙ XƯA
V̀ THẾ TÔI RA ĐI 1
V̀ THẾ TÔI RA ĐI 2
QUÊ HƯƠNG: KẺ ĐI NGƯỜI Ở
BỜ VẪN QUÁ XA
BÀI THƠ KHÔNG TỰA
MỘT CHÚT TÂM T̀NH
TỪ NHỮNG TẤM H̀NH************* 0o0 ************
CÂU TRẢ LỜI CHÂN XÁC
Một bác sĩ khám tử thi
thấy rất lạ kỳ
có những xác người trái tim nát vụn
có những xác người trái tim chai cứng
và có cả những xác người không có trái tim
Bác sĩ, trong pḥng mổ
suốt mấy ngày đêm
nát óc không có câu trả lời thỏa đáng
Một sớm mai trời trong, rực nắng
thẫn thờ, ông mở cửa bước ra sân
ngước lên cao như muốn hỏi trời xanh
bỗng thấy nổi bật trên nền vải đỏ
phất phơ trong gió
một ngôi sao vàng.TẬP VẼ
Thuở bé
thầy giáo thường khen em
có hoa tay, vẽ nhanh, vẽ đẹp
chỉ vài nét
là có h́nh người
muông thú, cỏ hoa
Thế mà mấy năm qua
em luôn bị điểm 2 môn vẽ
chăm chỉ, miệt mài
tính em vẫn thế
chứ có đâu biếng nhác, ươn hèn
Nhớ hôm vẽ cờ búa liềm
em đă ngắm kỹ
từng đường cong nét thẳng
em cũng ướm thử
từng đoạn dài đoạn ngắn
nhưng đến hết giờ
em vẽ cũng vẫn …sai
Đưa lưng cho thầy quất mấy roi
em ngỡ
liềm cứa thịt da em rách
thước kẻ thầy đánh vào tay
em tưởng
búa đập xương em dập nát
Một hôm khác
lớp em vẽ h́nh Lê- Nin
em hết nh́n thẳng lại nh́n nghiêng
để ư từ cḥm râu, sóng mũi
Nhưng lạ chưa!
Lê – Nin của em vào cuối buổi
trông cứ như đang múa vuốt, nhe nanh
xem bài em
thầy giáo giật ḿnh
đánh em ngă lăn giữa lớp
Hôm vẽ Bác Hồ
ḷng em hồi hộp
thầy đứng bên em
chẳng phút nào rời
thầy nhắc em
Bác nhân đức yêu người
thầy sánh Bác
với vua Hùng dựng nước
Em cố vẽ theo lời thầy
nhưng không sao vẽ được
tay chén chè tàu
tay ly rượu Vốt- Ka
Bác Hồ của em
trông gian ác, ranh ma
em lại bị thêm trận đ̣n
tím bầm thân thể
Bản đồ nước Việt Nam
một hôm em đang vẽ
này biển, này sông,
này rừng núi, ruộng vườn
này những thành phố quê hương
em đặt hết tâm hồn
vào trang giấy nhỏ
Thầy đứng sau lưng
cầm cây cọ đỏ
bôi kín tấm bản đồ tổ quốc em yêu
đỏ biển, đỏ sông
đỏ những đê điều
đỏ phố, đỏ phường
đỏ hết cả núi rừng, nương rẫy
Em bỏ ngôi trường làng
ra đi từ dạo ấy
lang thang như một khách giang hồ
Ôi! Nhớ làm sao
những lần tập vẽ ngày xưa
Ồ! Giá trường em
giờ có thầy giáo mới
Em sẽ chạy về ngay
không để lỡ một ngày,
một buổi
ngồi vào hàng ghế ngày xưa
thầy đang dậy những câu hát mẹ ru
c̣n em háo hức
chờ đến giờ tập vẽ.NẶNG VÍA
Cơn băo số 5 cuồng nộ
thổi sập một góc nhà
h́nh Bác Hồ lộng kiếng
treo trên vách
rơi vỡ tan tành
mặt bác bê bết đất śnh
ba nhặt bỏ vào sọt rác
Chúng tôi dựng lại ngôi nhà
ba có việc làm
mẹ bán buôn phát đạt
anh em tôi
được quay lại trường
học những điều mới lạ
Có lần gia đ́nh
quây quần bên mâm cơm
mẹ nhắc lại quăng đời xưa cơ cực
mắt nh́n khoảng vách
một thời treo h́nh Bác
bỗng dưng mẹ mỉm cười
gật gù nói nhỏ
Bác Hồ nặng vía thật
Phạm Đức Nh́
Tháng 12 năm 2000BỆNH NAN Y
Bác sĩ khám tổng quát
cho nhân viên một công ty
thấy hầu hết
mắc một chứng bệnh lạ kỳ
bệnh Teo Ḥn Dái
Người bệnh ăn ngủ, ỉa đái
vẫn b́nh thường
không nhiễm trùng
không sốt
không nhức xương
không đau bắp thịt
đi đứng nằm ngồi
cũng giống như bao người khác
chỉ trong lúc làm ra và giới thiệu sản phẩm
mặt tái xanh
tim đập nhanh
mắt nh́n quanh lấm lét
Lúc ấy ḥn dái teo đét
chỉ bằng hạt tiêu
trên người
mồ hôi vă ra như tắm
Công ty ấy
không sản xuất hang công nghệ
không kinh doanh hàng ăn
mà chỉ làm ra tượng tranh
và nhiều mặt hàng
liên quan đến chữ viết
Đó chính là Hội Nhà Văn
Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Trên đường giao lưu thơ văn
gặp các cây bút đến từ Việt Nam
các bạn tôi
bắt tay người này
khen chữ dùng sang cả
vỗ vai bác kia
khen tứ hay ư lạ
có dáng kiến làm mới thể thơ
Riêng tôi
gặp họ
chỉ thích nắn sờ
hai ḥn dái
Phạm Đức Nh́ĐỨA CON RƠI (1 )
“Bác ơi!
Sao Bác lại để tay vào đấy?”
“Không phải v́ Bác tay táy máy
mà v́ quê hương ḿnh đẹp lắm cháu ơi
có những khe suối
có những quả đồi
đẹp như … những chỗ này của cháu
Bác sẽ chỉ đạo quân ta chiến đấu
bảo vệ những quả đồi
những khe suối thân thương
nhưng trước tiên”
mắt Bác mơ màng
“cháu cứ để Bác ra tài trinh sát”
Tin lời Bác
cháu Nông Thị Ngát
cứ vô tư cùng Bác hành quân
Bác uống nhiều sâm
nên rất khỏe
chỉ ít lâu sau cháu Ngát “biệt kinh kỳ”
bụng cháu lớn dần
Bác vẫn hành quân
không nghỉ
cho đến khi Ngát đẻ cho Bác một thằng cu tư
Ham chơi nhưng lại nhát gan
Bác không dám nhận vợ, nhận con
muối mặt làm kẻ bạc t́nh, bạc nghĩa
đứa bé đẻ ra
không có cha
phải mang họ mẹ
mẹ họ Nông
nó chính là Nông Đức Mạnh.
(1)Tham khảo
Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên
Phát biểu của Đại Biểu Quốc Hội Dương Thu Hương
“Việt Nam ta hăy c̣n son
Có Nông Đức Mạnh là con Bác Hồ.”
Phạm Đức Nh́GẶP LẠI KẺ THÙ XƯA
Mới đây
trong chuyến về Hải Pḥng
thăm quê cha đất tổ
t́nh cờ, nơi quán nước bên đường
tôi gặp lại một “người quen cũ”
Nhận ra anh
nhờ khuôn mặt rỗ
và vết sẹo khá sâu
h́nh lưỡi liềm trên cổ
Anh không nhận ra tôi
đon đả chào mời
“Bác vào ngồi nghỉ, xơi chén nước”
tôi mở hộp nhón thanh kẹo lạc
nhắp ngụm chè Thái Nguyên
mơ màng sống lại
một kỷ niệm đau buồn
Năm 1975
tôi, người lính VNCH thua trận
bị đẩy vào trại tập trung
một số bộ đội phía bên kia
trở thành cai tù
nghếch mặt v́ hào quang chiến thắng
Đám tù chúng tôi
rất nhiều những tấm gương dũng cảm
một số khác khá đông
giữ ǵn tư cách
nín thở qua sông
và dĩ nhiên
có cả không ít những anh hèn
Một “cựu” Trung Úy truyền tin
muốn lấy ḷng mấy ông chủ mới
thấy chỗ đông người là lê tới
chỉ để khoe vài câu
“Các anh ơi! Chủ Nghĩa Cộng Sản
đă có sẵn trong người tôi từ lâu
Này nhé!
đũa, vợt, dao, liềm, bàn chải đánh răng
tôi đều cầm tay trái
trên sân bóng, tôi cũng thuận chân trái
ngủ, tôi cũng nằm nghiêng,
quay ngưởi về bên trái (1)
chế độ này chắc rất hợp với tôi”
mọi người nh́n hắn cười
khinh bỉ
Tôi (c̣n rất trẻ)
bực bội bỏ vào nhà vệ sinh
nói với bạn tù đứng đái bên cạnh ḿnh
“Tao, cái con mẹ ǵ cũng thuận bên phải
chỉ có cái thằng khốn nạn này
lúc nào cũng ngoẹo đầu về bên trái”
hai đứa phá lên cười
nhưng vừa quay ra cửa th́ hỡi ôi!
Ông “cựu” Trung Úy truyền tin đă đứng đấy
Trưa hôm ấy
tôi bị gọi lên văn pḥng
vừa thấy tôi, Trung Úy C trưởng (2) mặt hầm hầm
Đại Úy D trưởng (3) đập bàn đứng dậy
“Thằng này náo!
Dám dí buồi vào Chủ Nghĩa Cộng Sản của ông
Ông sẽ cho mày nát xương, mọt gông.”
Lần ấy tôi bị trận đ̣n lê lết
thêm mấy tuần chân cùm nằm conex
và (thế nào chẳng có)
một vết đen ng̣m
trong hồ sơ cá nhân
của đời tù cải tạo.
Tôi gợi chuyện hỏi thăm
biết ḿnh đă không lầm
“kẻ thù” của tôi năm xưa
nay đă già
nhưng vẫn c̣n lanh lợi
ngồi cách tôi chỉ một tầm tay với
Tôi ngồi lặng im
xem sinh hoạt của quán hàng
một số khách đến uống chè, ăn kẹo
hoặc mua hộp diêm, cút rượu
cũng có người đến nhờ khiếu nại, làm đơn
“chồng cháu vô cớ bị công an bắt lên phường”
có cả người đến v́ sắp bị chiếm vườn, lấy đất
Anh nh́n tôi phân bua
“Xă hội giờ thối nát quá
ngành nào, địa phương nào cũng hối lộ
mua chức bán quyền
thân phận người dân đen
thật khốn khổ mọi bề”
Khi anh rót cho tôi thêm chén chè
(chén thứ mấy tôi cũng không nhớ)
không khí đă rất cởi mở
thân t́nh
xích đến gần anh
tôi kể lại chuyện năm đầu tiên cải tạo
những cực h́nh gánh chịu
v́ một câu nói tào lao
Anh trầm tư một lúc lâu
rít hơi thuốc lào
rồi chậm răi nói
mặt ẩn hiện sau làn khói
“Đă gần 38 năm
sự việc của anh
tôi cũng chỉ nhớ loáng thoa, loáng thoáng
anh đă phát biểu
cực kỳ phản động
ở cương vị D trưởng của tôi
lập trường kiên định
lư tưởng sáng ngời
lối suy nghĩ ấy
tôi được lệnh diệt từ trong trứng nước
anh c̣n sống sót trở về
cũng là đại phúc”
Anh ngừng một lát
“nhưng thế sự lúc này đă khác”
rồi bằng một giọng chua chát đắng cay
“Tôi trả thẻ đảng được mấy tháng nay
để khỏi phải ‘cùng hội cùng thuyền’
với đám tham quan bán nước”
Tôi nắm tay anh thật chặt
mối thù tưởng sẽ chẳng thể nào quên
bỗng tự nhiên
tan biến
Và thật bất ngờ
anh nh́n thẳng vào mắt tôi
với nụ cười nửa miệng
“Có điều này thật trái khoáy
thời gian gần đây
tôi để ư khi đứng đái
cái thằng khốn nạn
đă ngoẹo hẳn đầu về bên trái”
Chú Thích:
Ư nói “thiên tả” – nghiêng về phía trái, theo cộng sản
Đại Đội Trưởng
Tiểu Đoàn Trưởng
Phạm Đức Nh́
nhidpham@gmail.comV̀ THẾ TÔI RA ĐI 1
Bước chân xuống thuyền
coi như ngồi vào chiếu bạc
một c̣n một mất
tôi đặt cả cuộc đời ḿnh
Có thể lát nữa đây
tôi sẽ lênh đênh
trên biển cả
hướng về một bến bờ xa lạ
t́m lại cuộc đời
Cũng có thể
chỉ lát nữa đây thôi
tôi sẽ thấy ḿnh nằm trong ngục tối
chân bị cùm, tay bị trói
bắt đầu chuỗi ngày tra tấn tù đày
Nhưng tôi tin
con người có rủi, có may
tôi cũng tin
người ngay
trời không nỡ phụ
nên nh́n lại lần cuối
những đường xưa, phố cũ
tôi bước đi
ḷng xao xuyến, bồi hồi
Ôi! Tổ quốc bất hạnh của tôi
giải đất h́nh chữ S
mà trên ấy tôi yêu tha thiết
từng nắm đất, ngọn cỏ, con người
đến những ḍng sông lững lờ trôi
bảo sao lúc thuyền ra khơi
tôi chẳng rơi nước mắt
Giá ngay ở đây
tôi được cầm súng
một c̣n, một mất
với quân thù
th́ dù ở bên kia trái đất
phú quư vinh hoa
tôi vẫn chối từ
Ngày mai
trên nước Mỹ tự do
nếu có ai hỏi
“Cần giúp đỡ ǵ? “ tôi sẽ nói
“Hăy cho tôi
một chỗ đứng trong đoàn quân
tiến về Sài G̣n”
Bút của tôi chưa ṃn
tôi cũng một thời cầm súng
th́ tôi sẽ xông vào chiến trận
với cả hai thứ vũ khí trên tay
Trước mắt tôi
giữa trời Sài G̣n
phất phới bay
cờ vàng ba sọc đỏ
có bao người thân
mặt mày rạng rỡ
đứng đón tôi về
và tôi lại buông súng
viết tiếp những vần thơ
ngợi ca cuộc sống
1984V̀ THẾ TÔI RA ĐI 2
Chạm tay vào phin cà phê
con đă léo nhéo
“Bố uống ít thôi!
C̣n để tiền mua gạo.”
Cho tay vào túi áo
định moi điếu thuốc lá
vợ đă cằn nhằn
“Ông hút vừa chứ!
C̣n để tiền mua thức ăn.”
Trước khi vào mâm cơm
vợ bấm vai th́ thầm
“Ḿnh ăn rau luộc chấm mắm
có tí bạc nhạc ḅ kho mặn
nhường cho con
kẻo nó c̣i xương.”
Tối lên giường
sờ lồn vợ mum múp
vừa định kéo quần
vợ hất tay ra
“Để em ngủ lấy sức
mai c̣n đi thủy lợi.”
Ôi! Quê hương khốn nạn của tôi!
v́ nồi gạo
phải nhịn cà phê
v́ tí thức ăn
nhịn thêm thuốc lá
sợ con c̣i xương
lại đành nhịn thịt
những nỗi khổ nhục
thôi th́ c̣n cố cắn răng chịu đựng
nhưng đến lồn vợ cũng phải nhịn thèm
th́ quá lắm
Và thế là bất kể tội tù, sống chết
tôi dẫn vợ con vượt biên.
Phạm Đức Nh́QUÊ HƯƠNG, KẺ ĐI NGƯỜI Ở
Viết sau khi đọc:
Những bài thơ của Đỗ Trung Quân mới xuất hiện trên Tiền Vệ
Mấy câu thơ của một ông thợ hớt tóc ở Đồ Sơn nói về sự thối nát của chính quyền cộng sản:
“Thiên đ́nh c̣n đang thối
Hạ giới thơm làm sao
Bất cứ địa phương nào
Sờ vào đâu cũng thối”
Mấy câu thơ của một nhà thơ trẻ trong ngày Thơ Nguyên Tiêu
“ Quê hương là chùm khế ngọt
Ai cao th́ hái được nhiều”
Ngày xưa anh hát:
“quê hương là chùm khế ngọt”
sao bây giờ cắn quả khế nào
anh cũng che mặt bảo…chua?
Có phải tại ngày xưa khế chua
nhưng muốn được ḷng người anh yêu (1 )
anh nói bừa là khế ngọt?
hay tại sống với kẻ vô t́nh
lâu rồi khế ngọt cũng thành chua?
Ngày xưa anh hát:
“đường đi học
con về rợp bướm vàng bay”
giờ sao chỉ thấy
rợp trời bay cờ đỏ?
có phải tại ngày xưa
anh thổi phồng con số?
hay tại bướm vàng…
sợ cờ đỏ bay đi?
Anh c̣n hát về
con diều biếc,
con đ̣ nhỏ,
chiếc cầu tre
cả hàng cau đầu hè
hoa trắng xóa
như muốn nài nỉ:
“Người Việt ơi!
Bỏ quê hương đi, sao nỡ!”
nhưng những thứ ấy làm sao đổi được áo cơm
và một chút tự do
để sống cuộc sống của con người?
Có những khung cảnh b́nh thường
gần gũi lâu ngày thành thân thương
có người gọi là quê hương
có người gọi là kỷ niệm
Tôi tên lái buôn liều lĩnh
một lần
đem hết kỷ niệm của đời ḿnh
đổi lấy hai chữ tự do
rồi ngày lại ngày
lênh đênh trên con thuyền viễn xứ
kỷ niệm hiện về
ḷng quặn thắt nhớ thương
Nhưng bù lại tôi có thể ung dung
hát mấy bài ca,
ngâm mấy vần thơ
mà ở quê hương
người ta cho là đồ quốc cấm
C̣n người ở lại
được sống giữa ḷng kỷ niệm
không bồn chồn khi trời nắng
chẳng ray rứt lúc trời mưa
nhưng cắn phải quả khế chua
lắm khi phải gượng cười
nói là khế ngọt
(1) nhưng lại không yêu anh
Viết tại Đồ Sơn sau Tết Canh Dần 2010BỜ VẪN QUÁ XA
(Tặng bạn thơ Trịnh Anh Đạt và cô vợ người Hoa)
Trịnh Anh Đạt, một nhà thơ chưa vào Đảng, chưa vào Hội Nhà Văn nhưng đă đoạt
nhiều giải thưởng thơ giá trị ở Việt Nam, lúc sang Mỹ dự đám cưới con gái có điện
thoại hỏi tôi “Chiến tranh đă khép lại hơn 30 năm mà sao người Việt hải ngoại
vẫn c̣n nhiều ác cảm, vẫn đối đầu với những người Cộng Sản ?”
Tôi, người lính Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù
năm 75, 29 tháng tư
khi đoàn tàu chở đơn vị tôi
chuẩn bị rời Vũng Tàu
hướng ra Đông Hải
thương cha mẹ già, đàn em dại
tôi bước lên bờ
ở lại quê hương
Nhưng cha mẹ già chưa được gặp
cũng chưa thấy mặt đàn em
các anh, những người chiến thắng
súng dí sau lưng
đẩy tôi vào trại tập trung
Rồi bằng những lời dối trá
trái tim vô t́nh
tia nh́n thù hận
các anh cướp mất của tôi
những tháng năm đẹp nhất cuộc đời
Tôi có người bạn
đói ḷng moi mấy củ khoai
các anh đập nát xương bàn tay
măi măi mang thương tật
Một người khác
lâu ngày thèm thịt
chụp vội con nhái bên đường
bỏ vào mồm nuốt chửng
báng súng AK
các anh lao vào ngực, vào bụng
cho đến khi con nhái pḥi ra
con nhái lúc vào màu xanh
lúc ra thành màu đỏ
Tôi trở về trên đôi nạng gỗ
nh́n nhà dột, cột lung lay
cha chết đọa đày
các em tứ tán
mẹ tuổi già, sức yếu
vẫn giăi nắng dầm sương
tôi cắn răng ĺa bỏ quê hương
t́m sự sống
Trở về thăm quê mấy lần
trên đường từ Nam ra Bắc
tôi cũng đôi khi nếm được
chút dư vị của chiến tranh
Tôi gặp cả thương binh
từ hai phía
kẻ chống nạng, người ngồi xe lăn
kẻ mất tay, người sẹo đầu, vẹo cổ
họ buồn tủi v́ phải sống đời nghèo khổ
nhưng không thấy ai lên tiếng oán hờn
với họ, giữa chiến trường
“Chuyện thường t́nh mũi tên ḥn đạn.”
Ở Mỹ
tôi quen hai vợ chồng người Hoa
vợ cô giáo, chồng luật sư
yêu nhau tha thiết
Nhưng định mệnh trớ trêu, oan nghiệt
cô vợ bị hiếp dâm
ít lâu sau đẻ thằng con
đen như cột nhà cháy
Anh chồng ôm mặt
khóc như điên như dại
chạy ra khỏi pḥng sanh
vợ tay nắm chặt thành giường
ngất lịm
Trở về nhà
cô vợ trẻ người Hoa
đă có thể gạt nước mắt
cho đi đứa con khác màu da
để mỗi ngày người chồng
khỏi thấy vết thương ḷng
bị chà đi, xát lại
Nhưng các bạn tôi
làm sao có thể
chặt bỏ bàn tay của ḿnh?
làm sao có thể
cắt bỏ lá phổi của ḿnh?
nên mỗi lúc trở trời,
đau đớn
lại nhớ đến các anh
Không giống những thương binh
(mũi tên ḥn đạn vô t́nh)
các bạn tôi mang thương tật
bởi đôi tay độc ác
bởi trái tim độc ác
của các anh
Sau chiến tranh
đối xử với những người ở bên kia chiến tuyến
nhưng cùng tiếng nói, màu da
biết bao phương cách đưa ra
các anh chọn phương cách tàn độc nhất
Các anh đă tự đào ḍng sông ngăn cách
nay lại ngồi chễm chệ trên bờ
í ới vẫy chúng tôi qua
tiếc rằng…… bờ vẫn… quá xa.
Viết xong tháng chạp năm Canh Dần ( tháng 1 năm 2011)
Phạm Đức Nh́KẺ BẠC T̀NH - THẰNG CHƠI CHẠY
Tưởng Người v́ nước v́ non
Ngờ đâu Người cũng v́ L. hoại danh
Trách Đảng Cộng Sản Việt Nam
Bịp lừa phong thánh một con dê xồm (1)
Một người bạn ở quê nhà
mới đây trên internet
t́nh cờ đọc được bài thơ
tôi viết về Bác Hồ
từ nhiều năm trước (2)
gặp tôi
anh tỏ vẻ bực dọc
nổ hẳn một tràng dài đại liên:
“Trong mấy triệu đảng viên
một số c̣n chút liêm sỉ
đă bỏ đảng
để được sống theo đạo lư
của con người
đám chóp bu th́ chẳng màng tiên tổ
bất kể đất trời
cam tâm bán nước
số c̣n lại th́ mua quyền bán chức
hà hiếp bóc lột dân đen (3)
chúng nó c̣n tệ hơn cầm thú
anh cứ mặc t́nh chửi rủa
tôi không ư kiến, ư c̣
Nhưng riêng với Bác Hồ
Cha Già Dân Tộc
không vợ không con
cả một đời v́ nước v́ non
lẽ nào anh chẳng một đôi phần kiêng nể?”
Bằng bưng bít, bịp lừa, dối trá
Đảng Cộng Sản
đă dựng nên huyền thoại Bác Hồ
đời không một vết bợn nhơ
để dân Việt lạy thờ
như Thánh Sống
Tôi biết
khó có thể bằng tranh luận
đánh đổ một niềm tin
dù là niềm tin
mù quáng
nên đành đánh trống lảng
sau đó … làm thơ
mong rằng những lời mật ngọt nhỏ to
sẽ nhẹ nhàng đi vào ḷng người
như mưa dầm thấm đất
bắt đầu là
những mối t́nh của Bác
Lư Thụy và Tăng Tuyết Minh (4)
hai người yêu nhau
rồi đám cưới linh đ́nh
nhà hàng sang trọng
khách khứa
có cả tai to mặt lớn
đương thời
Chuyện ấy cũng hợp với lẽ trời
gái lớn lấy chồng
trai trưởng thành lấy vợ
người ta chỉ trách Bác cái tṛ đạo đức giả
“Giờ c̣n bận bịu nước non
quê huơng thống nhất vợ con cũng vừa”
được hỏi đến
là Bác ngoác mồm ra phét lác (5)
Khốn nạn nhất
là khi đă làm Chủ Tịch một nửa nước
bà Tăng Tuyết Minh đọc báo
nhận được người xưa yêu dấu
nhưng mọi nỗ lực t́m chồng
đều bị Bác và đảng đang tâm
ngăn chận (6)
Người vợ bị bỏ rơi
chung thủy đến cuối đời
chết trong đơn lẻ
Khi Nông Thị Ngát được đưa lên Pắc Bó (7)
Bác Hồ mới hơn năm mươi
đang nằm trong hang chờ thời
thấy cháu gái thông minh lanh lợi
xuân th́ phơi phới
đem ḷng mến yêu
thế rồi cứ sáng sáng chiều chiều
hai bác cháu “hành quân” cứu nước
Bác đang thời kỳ sung sức
nên chẳng bao lâu cháu Ngát dính thai
đến tháng đến ngày
đẻ một thằng cu tư
Với người đời
chuyện ấy b́nh thường
nhưng với Bác
Cha Già Dân Tộc
“hủ hóa” như thế
kể cũng hơi … ê mặt (8)
Thế là Bác đánh bài … chuồn
không dám nhận vợ, nhận con
để Nông Đức Mạnh
phải mang họ mẹ
trước bàng dân thiên hạ
ngoảnh mặt làm ngơ
c̣n thằng con
(dù ǵ cũng từ máu thịt ḿnh ra)
th́ chối cha
c̣n hơn Giu - Đa chối Chúa (9)
Cha con Bác quá hèn và dối trá
ham danh vọng quyền uy
quên đạo lư của con người
Trở lại hang Pắc Bó
khi Ngát đă xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ
đảng cử ngay một nữ đảng viên
đến cùng Bác ngày đêm
bàn việc nước
nữ đảng viên Đỗ thị Lạc
nghe Bác bàn ra tán vào một thời gian
bụng trương ph́nh
rồi đẻ con
sau đó cả mẹ lẫn con
đều mất tăm, mất tích (10)
Khi Nông thị Xuân được tuyển vào “cung” hầu hạ Bác (11)
cô mới 23
Bác đă 65
vẫn c̣n phong độ
thấy cô dáng dấp gái quê
nhưng mặt mày thanh tú
Bác nhận làm con nuôi
ai dè vừa mới tối trời
“bố” đè “con” phá nát đời trong trắng
Và từ đó
bất kể đêm ngày
cô phải chiều Người
những cơn dâm đăng
rồi mang bầu đẻ Nguyễn Tất Trung
Có con
cô đ̣i Bác
ra mặt chính thức đàng hoàng
(chẳng lẽ cứ măi mập mờ lén lút?)
thế là đời cô “đi đứt”
“Hoàng Hậu cuối cùng trong lịch sử Việt Nam”
xác nằm bên lề đường
đầu bị phang bằng búa (12)
Bác Hồ quả có số đào hoa
từ Tầu sang Pháp đến Nga
nơi nào đi qua
Bác cũng để lại ít nhiều kỷ niệm
(và những trái tim nát vụn)
Ở Tầu
ngoài Tăng Tuyết Minh
c̣n có Lư Sâm, Lư Hụê Khanh
ở Pháp
có Marie Bière
ở Nga
th́ bên cạnh Nguyễn Thị Minh Khai
c̣n có Vera Vasilieva (13)
Nhưng Bác Hồ
trên đường t́nh ái
có cái tật chơi xong là “chạy”
cưới rồi cũng “choi-kin” (14)
mà chưa cưới cũng “ô- rơ -voa” (15)
đó là chuyện phương xa
C̣n ở trong nước
đảng “bố trí” các cháu đến tận giường (16)
cháu nào cũng dễ thương
“c̣n nguyên”
và dĩ nhiên, mười phần xinh xắn
Bác không phải tốn công tán tỉnh
tận hưởng xong
phủi tay, khỏi bận tâm
các cháu có đẻ con
Bác vẫn “độc thân”
nên người đời gọi Bác chết danh
Kẻ Bạc T́nh
Thằng Chơi Chạy
v́ Bác dâm nhưng lại hèn
“dám chơi, không dám chịu”
Trường hợp Nông Thị Xuân
(và nhiều cháu gái khác???)
cái dâm và cái hèn của Bác
đă biến thành tội ác
trinh tiết và mạng sống
những cô gái đang xoan
bị Bác và Đảng Cộng Sản Việt Nam
toa rập với nhau cướp đoạt
Cứ rọi ánh sáng vào vùng bóng tối
đang bao phủ cuộc đời của Bác
tôi tin rằng
toàn dân Việt Nam
sẽ sáng mắt, sáng ḷng
nh́n ra sự thật
và sẽ không ngần ngại
đứng lên với khí thế long trời lở đất
cứu quê hương.
Phạm Đức Nh́
nhidpham@gmail.com
Chú Thích:
Thơ dân gian lưu truyền ở miền bắc
Nặng Vía (PĐN) sangtao.org, t-van.net
Trong lúc nóng giận anh bạn tôi đă không nhắc đến hai loại đảng viên khác:
Một số dùng uy tín đảng viên của mỉnh đứng về phía lẽ phải, đứng về phía dân oan, lên tiếng đ̣i tự do, dân chủ.
Một số khác không có chức, không có quyền, không lọt vào chỗ có thể tham lạm kiếm tiền nhưng v́ hèn, gắng chịu nhục, giữ tấm thẻ đảng viên để chờ thời, hoặc làm “chỗ dựa chính trị” cho gia đ́nh, cho công việc làm ăn, kinh doanh của anh em, con cháu.
Theo các tài liệu của hai tác giả người Trung Quốc là Hoàng Tranh và Khổng Giả Lập xuất bản cùng năm 2001 th́ tháng 10 năm 1926, hôn lễ giữa Lư Thụy, (bí danh hoạt động của Nguyễn Ái Quốc khi đó) và Tăng Tuyết Minh được tổ chức tại nhà hàng Thái B́nh với sự chứng kiến của Thái Sướng, Đặng Dĩnh Siêu (vợ của Chu Ân Lai) và một số học viên khoá huấn luyện phụ vận. (Wikipedia.org)
Trong nhiều cuộc phỏng vấn các nhà báo khác từng nhắc đến vấn đề này, Hồ Chí Minh nhiều lần khẳng định ông không có vợ và sẽ không lấy vợ cho đến lúc toàn thắng, thống nhất đất nước. Trong một buổi tiệc ở Bắc Kinh vào tháng 8 năm 1959, Hồ Chí Minh cũng đă tuyên bố với quan khách: chừng nào miền Nam chưa được giải phóng, ông sẽ không bao giờ kết hôn. (Wikipedia.org)
Theo một bài viết của một tác giả người Trung Quốc là Lư Đồng Thành xuất bản năm 2009, Hồ Chí Minh không thể gặp lại Tăng Tuyết Minh do sự phản đối của một số Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Lao động Việt Nam, đặc biệt là Lê Duẩn với lư do Hồ Chí Minh được nhân dân xem là cha già dân tộc, nên việc đoàn tụ với Tăng Tuyết Minh sẽ làm ảnh hưởng đến h́nh tượng của Hồ Chí Minh và sự nghiệp kháng chiến chống Mỹ cứu nước. (Wikipedia.org)
C̣n có tên là Nông Thị Bày; sau đó Bác Hồ đặt tên mới là Nông Thị Trưng, sinh ngày 6 tháng 12 năm 1920 (Wikipedia.org tiếng Việt)
Ngày 30/4/2001, tạp chí Thế Giới Mới (cơ quan của Bộ Giáo dục Và Đào Tạo Việt Nam) có đăng bài “Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh Trong Kư Ưc Của Một Người Thầy” của thầy giáo La Văn Ngâm, người thầy cũ của ông tổng bí thư. Trong bài viết, thầy Ngâm cho biết thân mẫu của ông là Nông Thị Trưng và ông cũng có ghé qua thăm nhà bà cụ. (tuynhdurac.wordress.com)
Không chỉ “ê mặt” mà c̣n có tội nặng. Cán bộ nào mà tham ô, hủ hoá là có tội với Đảng và Chính phủ, có tội to với nhân dân và có tội to cả với anh chị em cán bộ khác. Đảng cũng cần phải "luôn luôn tẩy bỏ những phần tử hủ hoá ra ngoài" Trích lời của chính Bác Hồ trong bài Học Tập Và Làm Theo Tư Tưởng Hồ Chí Minh Về Pḥng Và Chống Chủ Nghĩa Cá Nhân, Thu Anh, dongthap.gov.vn
Tông đồ của Chúa Giê-Su
… trong cuốn sách “Một cơn gió bụi” của sử gia, nhà chính trị Trần Trọng Kim đă được tôi giới thiệu ở phần 12, trang 75 của cuốn sách viết: “Đỗ Thị Lạc sống chung với họ Hồ một thời gian, lo dạy trẻ em và vận động vệ sinh ăn ở của dân chúng ở Khuổi Nậm và họ đă có một người con gái chung. Hồ Chí Minh, Người Chồng, Người Cha Tồi Tệ (Đặng Chí Hùng) (vinaquehuongtoi.blogspot.com)
Trong sách “Năng động HCM“, tác giả Thép Mới của CS cũng ghi (trang 143) : “Bác giới thiệu với bản làng người nữ cán bộ hôm qua cùng về với Bác: Đây đồng chí Lạc thay cháu Nông Thị Trưng về đây ở với đồng bào !” Mặt Thật Hồ Chí Minh: Những Mối T́nh Chơi Chạy (Nguyễn Y Vân) (vietlist.us)
Xuân sinh năm 1932, đưa về phục vụ Bác Hồ năm 1955, Wikipedia.org tiếng Anh
Đêm Giữa Ban Ngày (Vũ Thư Hiên)
Hồ Chí Minh, Người Chồng, Người Cha Tồi Tệ (Đặng Chí Hùng) (vinaquehuongtoi.blogspot.com)
Choi-kin: Tạm biệt (tiếng Hoa)
Au revoir: Tạm biệt (tiếng Pháp)
Đèn Cù (Trần Đĩnh)BÀI THƠ KHÔNG TỰA
Tự do như muối
hạnh phúc như đường
khi c̣n đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon
khó thấy được giá trị của hạt đường hạt muối
Tôi sống ở miền nam
nh́n ḍng đời trôi nổi
nở lại tàn
bao nhiêu mùa hoa
hai nền Cộng Ḥa
một cuộc chiến tranh dài đẫm máu
Tôi đă dốc ḷng chiến đấu
bảo vệ tự do
dưới lá cờ
nền vàng ba sọc đỏ
Tiếc thay trong đội ngũ
chúng tôi có ít những Ngô Quang Trưởng , Nguyễn Khoa Nam
mà lại khá nhiều Nguyễn Vĩnh Nghi, Nguyễn Văn Toàn
nên lính mất niềm tin
dân chán nản
những kẻ có ḷng
lắc đầu ngao ngán
Rồi nước Mỹ đồng minh
xưa là bạn
nay trở mặt lọc lừa
quên lời hứa năm xưa
bỏ mặc “tiền đồn của thế giới tự do”
thất thủ
Kẻ thù đưa tôi lưu đày biệt xứ
rồi khua chiêng gióng trống ăn mừng
Đám trí thức, sinh viên, học sinh
xưa trốn vô bưng
mơ một thiên đường trên trái đất
nay ngồi trên khán đài nghếch mặt
“Thiên đường đang ở trong tầm tay”
Má Hai
xưa đào hầm nuôi cán bộ
nay hớn hở
“Tụi nó dzià ḿnh chắc có tương lai”
Bà Tám
con chết trận Đồng Xoài
hí hửng lănh bằng
Gia Đ́nh Liệt Sĩ
Những nhà soạn nhạc, nhà văn, nhà thơ,
xưa chống “cuộc chiến tranh phi lư”
(đâm sau lưng người lính Cộng Ḥa)
nay ch́a bút ra
xin viết bài ngợi ca chế độ mới
Đám thanh niên
xưa trốn chui trốn nhủi
ở hậu phương
xanh mặt
khi nghe nhắc tới chiến trường
nay tự nhận
đă yêu thầm cách mạng
Những người dân b́nh thường
xưa gặp lính
khi ghét khi thương
lúc buồn ngồi chửi đổng
“Tao chửi cả thằng Tổng Thống
xá ǵ lính tráng tụi bay”
nay cũng ngập ngừng vỗ tay
nhưng mắt nh́n quanh lấm lét
họ chưa có câu trả lời dứt khoát
muốn đợi một thời gian
Sau vài năm
cuộc hôn nhân qua tuần trăng mật
đă đầy nước mắt
và những tiếng nấc nghẹn ngào
Đám trí thức vô bưng năm nào
tức giận thấy ḿnh bị bội phản
buông lời phản kháng
kẻ vô khám Chí Ḥa
người bị quản thúc tại gia
đuổi gà cho vợ
thiên đường ước mơ sụp đổ
Má Hai
đă quen dần với bo bo, với sắn với khoai
như người dân miền bắc
những cán bộ
xưa má nuôi trong hầm bí mật
đă ra lệnh bắt má mấy lần
má làm không đủ ăn
lấy lúa đâu đóng thuế
Bà Tám
ôm tấm bằng Gia Đ́nh Liệt Sĩ
bụng đói meo
làng trên xóm dưới ai cũng nghèo
t́nh người hiếm hơn hồi đó
bà ra mộ con ngồi nhổ cỏ
khóc thầm
Những văn nhân
một thời phản chiến
biện minh “ngộ biến ṭng quyền”
cố o ép trái tim
“cho giống môn đồ của Lê-Nin, Kác-Mác”
Nhưng với văn thơ, với nhạc
quen phóng túng tự do
sao chịu nổi gông xiềng
lại tiếc những ngày
trời rộng thênh thang
múa bút
Đám thanh niên hèn, khoác lác
tưởng được chế độ mới tin dùng
bị đi lao động quốc pḥng
thanh niên xung phong
làm việc không công
nơi rừng sâu nước độc
cháy da vàng mắt
đói ḷng
Những người dân
xưa chửi vung chửi vít
nay im thin thít
chẳng dám hé môi
một số kẻ lỡ lời
bị đi “ tù không án “
Khi cán bộ xưng tụng bác Hồ
ca ngợi Đảng
họ cao giọng hoan hô
vỗ tay thật to
nhưng bụng thầm ao ước
được sống lại những ngày xưa cũ
Sau ba mươi tháng tư
đớn đau tủi hổ
là gia đ́nh người lính Cộng Ḥa
kể bị cướp nhà
người bị cướp đất
con bị đuổi học
vợ mất sở làm
chồng đi tù biệt tăm
đi họp
cán bộ mỉa mai nhiếc móc
ra đường
bị lườm dọc nguưt ngang
Đến khi ruộng vô tập đoàn
gạo vải sữa đường
bán theo tiêu chuẩn
nhà máy công ty hăng xưởng
trở thành quốc doanh
công an khu vực
đầy quyền hành
thực thi chính sách nhân hộ khẩu
người dân chịu đời không thấu
mà chẳng dám than văn kêu ca
Bấy giờ gia đ́nh người lính Cộng Ḥa
mới nhận được những tia nh́n thiện cảm
nghĩ đến con, đến chồng, đến cha
trong nhà tù cộng sản
họ hănh diện ngẩng đầu
Hôm nay giữa trời cao
được thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ
phất phới bay trong gió
tôi muốn khóc thật to
tôi muốn hét lên
“Đây hạnh phúc ! Đây tự do!”
mà thuở nào
tôi đă buông tay đánh mất
để phải chôn tháng năm tươi đẹp nhất
của cuộc đời
trong các trại tù
rải rác khắp nơi
trên đất nước
Họ hàng tôi, đồng bào tôi
những ai không đi được
mấy chục năm trường
gánh chịu đau thương
uất hận tủi hờn
nh́n quê hương tan nát
Mẹ Việt Nam ơi ! Những đứa con lưu lạc
đă nhận rơ lỗi lầm
đang đấu tranh âm thầm
cho một ngày quang phục
Sẽ c̣n nhiều khó nhọc
để dành lại giang san
từ tay bọn cộng sản tham tàn
nhưng ḱa ! Phất phới bay trong gió
vẫn như ngày nào
lá cờ vàng ba sọc đỏ
mà sao hôm nay
chính nghĩa sáng ngời
chẳng cần một lời
luận bàn lư giải
Tôi đứng lặng nh́n, ḷng khoan khoái
lá cờ vẫn c̣n đây
th́ quê hương ơi ! Sẽ có một ngày!
Viết tại San Leon sau khi dự lễ dựng kỳ đài tại Houston 1996
Phạm Đức Nh́MỘT CHÚT TÂM T̀NH
Một người bạn chuyển cho tôi bản tóm tắt bài nói chuyện của Tiến Sĩ
Nguyễn Văn Luơng. Sau đó lại thấy rất nhiều người trên nhiều diễn đàn
khác nhau phụ họa. Bèn viết bài thơ cho đỡ ngứa ngáy.
Phạm Đức Nh́
Ngày 30-4-2012, Tiến sĩ Nguyễn Văn Lương, chuyên gia kinh tế tài chánh tị nạn 1975 tại Hoa Kỳ đă phát biểu và thảo luận về chiến dịch ngừng du lịch Việt Nam, ngừng gửi đô-la Mỹ (hay c̣n gọi là chiến dịch xiết kiều hối) trên mạng PALTALK nhân dịp tưởng niệm ngày Quốc hận 30-4. Bài phát biểu được tóm tắt thành 7 điểm:
Đồng bào hải ngoại tị nạn không du lịch Việt Nam
Dừng việc gửi tiền kiều hối quá mức về Việt Nam (chỉ gửi hạn chế không quá $50/tháng)
Tẩy chay hàng hóa nhập cảng từ Việt Nam
Không ủng hộ, quyên góp cho các tổ chức tôn giáo, từ thiện, danh nghĩa tại Việt Nam
Vận động chính phủ quốc gia nơi đồng bào cư trú ban hành đạo luật cấm gửi tiền và du lịch Việt Nam
Du lịch và gửi đô-la Mỹ về Việt Nam là PHẢN QUỐC!
Du lịch và gửi đô-la Mỹ là nuôi chế độ VC sống lâu thêm!
“Con ơi!
Đây là cây vàng
nhà ḿnh có bốn chỉ
sáu chỉ kia mượn của bà con
lạy trời chuyến này con đi trót lọt
qua đó gắng đi làm
gởi tiền về trả nợ nghe con”
Đó là hậu cảnh vượt biên
không đủ vàng, không đủ tiền
nên nhiều gia đ́nh
phải chấp nhận hy sinh
người đi kẻ ở
Với những người tù cải tạo
may mắn sống sót trở về
bị công an quản chế khắt khe
sống những tháng ngày khó khăn, thiếu thốn
khi được chương tŕnh HO phỏng vấn
rồi lúc vui mừng bước lên phi cơ
“miếng khi đói, gói khi no”
không khỏi bâng khuâng
nghĩ đến ân nghĩa
của bao người đă ra tay giúp đỡ
Có thể nói
hầu hết người Việt Nam
đang sống tự do nơi hải ngoại
đều ít nhiều mắc nợ người ở lại
món nợ ân t́nh
Tôi cũng từng ngồi trên thuyền lênh đênh
giữa mênh mông biển cả
phía trước: chưa thấy đâu bờ bến
sau lưng: tiếng rên siết của quê hương
và gánh nặng gia đ́nh
Khi được nước Mỹ tạm dung
dù ḷng háo hức
không dám mon men
đến cổng trường đại học
bởi nơi quê nhà
c̣n bà mẹ già
và một lũ em
từng giờ từng phút ngóng tin
Thế rồi lúc trên bờ, khi xuống biển
những công việc nặng nhọc, nguy hiểm
Mỹ đen le lưỡi
Mỹ trắng lắc đầu
tôi vẫn liều lĩnh xông vào
Hai vợ chồng sớm chiều lam lũ
mặc quần áo Goodwill (1), đi xe cũ
tháng tháng tằn tiện chắt chiu
khi có được ít nhiều
gởi về Việt Nam “trả nợ”
Tôi đă góp sức
xây được ngôi nhà thờ tổ
chu cấp để các em phụng dưỡng mẹ già
đến khi mẹ thất lộc đi xa
mồ yên mả đẹp
Rồi trong gia đ́nh khi cười, lúc khóc
lại cũng anh Việt kiều
lặng lẽ mở hầu bao
mấy đứa em năm nào
lội suối băng rừng nuôi anh cải tạo
giờ thỉnh thoảng kể lại chuyện xưa (nhắc khéo)
xin anh chút vốn làm ăn
và c̣n biết bao chuyện trách nhiệm, nghĩa ân
không thể làm ngơ, từ chối
Bỗng đọc lời các anh kêu gọi
ḷng thấy hoang mang
cứ ngỡ ḿnh đọc nhầm
“Đừng gởi tiền về Việt Nam
gởi tiền về Việt Nam là phản quốc.”
Các anh nói chắc như đinh đóng cột
Xiết Chặt Kiều Hối
chế độ cộng sản sẽ tiêu tan
nhưng nh́n kỹ Bắc Hàn
tôi thấy h́nh như không phải vậy
Hơn 60 năm nghèo đói
khoai sắn cũng không đủ ăn
hạn hán lụt lội mỗi năm
phải ngửa tay
nhận gạo, bột ḿ của Liên Hiệp Quốc
Phố phường lụp xụp
đường sá sơ sài
chính phủ lại làm oai
thắt lưng buộc bụng
để chế bom nguyên tử
Hết cấm vận lại phong tỏa
dân đen như lũ nô lệ khốn cùng
nhưng chế độ vẫn vững như thành đồng
không lay chuyển
Không phải v́ Bắc Hàn
không có người quả cảm
cũng không phải người Bắc Hàn
không thích dân chủ, nhân quyền
Nhưng ở cái xứ mà mỗi tấm bánh, mỗi chén cơm
đều được đong đếm
và phân chia
vô cùng nghiêm ngặt
một lời b́nh phẩm chân thật
một thái độ bất măn vô t́nh
đủ để bị bớt phần ăn
cũng có nghĩa là sắp mất luôn cuộc sống
Nếu “cấu kết”, “âm mưu”, “bạo động”
không những mất mạng ḿnh
mà c̣n khốn khổ ḍng họ, gia đ́nh
cho nên
những người bất đồng chính kiến
thường phải ngậm miệng
hoặc chết cô đơn lặng lẽ
trong các trại giam
Kinh tế Việt Nam
những người c̣n nặng ḷng với quê hương
nghĩ đến đều rất buồn
bởi nó què quặt và yếu kém
Nhưng so sánh với Bắc Hàn cộng sản
dân Việt c̣n đỡ khổ hơn
chẳng phải do được chính quyền cộng sản xót thương
mà là nhờ đám Việt kiều
và tiền đô của họ
Hàng tỷ đô la mỗi năm
lưu chuyển qua các cửa hàng, các chợ
hàng hóa, dịch vụ
đến tay cả mấy chục triệu người
Kinh tế thị trường lên ngôi
chế độ tem phiếu
đă không c̣n chỗ đứng
mất sổ gạo
không c̣n là nỗi lo thót bụng
cứ có tiền
gạo sẽ được chở đến tận nhà
Anh công an khu vực
vẫn đôi mắt diều hâu ŕnh ṃ
nhưng móng vuốt
không c̣n sắc bén
như những năm trước đó
Nhiều người đă vượt qua nỗi sợ
cất lên tiếng nói lương tri
Cù Huy Hà Vũ, Blogger Điếu Cày, Lê Thị Công Nhân
Huỳnh Thục Vy
rồi tiếng súng của Đoàn Văn Vươn
làm rúng động bọn cường quyền cướp đất
Dĩ nhiên trong mỗi người họ
đều đă có tinh thần bất khuất
ḍng máu anh hùng
của Bà Triệu, Bà Trưng
của Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi
Nhưng cái môi trường xă hội
do ḍng kiều hối tạo ra
(dù họ không trực tiếp nhận đô la)
đă cho họ thêm niềm tin và ḷng can đảm
Cũng như các anh
tôi chẳng có tư nào thiện cảm
nh́n những Việt kiều huênh hoang
về Việt Nam
chỉ để khoe của, trai gái và bốc phét
Và như các anh
tôi cũng điên tiết
nh́n họ ôm tiền về đầu tư
để rồi bị lừa
vừa mất của
vừa mang tội tiếp tay cho kẻ ác
Nhưng c̣n biết bao người khác
có tội t́nh ǵ?
chẳng lẽ một người lỗi lầm
là “tam tộc tru di”?
có vài con sâu
là phải chặt cả vườn cây ăn trái?
Có thể ngày xưa
các anh có chức có quyền
nên khi đất nước ngả nghiêng
gia đ́nh được ưu tiên
di tản
Cũng có thể các anh may mắn
có người quen, người thân
trong hải quân, không quân
nên những ngày cuối tháng tư
gia đ́nh được tàu thủy phi cơ
đưa ra hạm đội
Giờ đây
ông bà, cha mẹ, vợ con các anh
đang xênh xang
trên vùng đất mới
chùm khế ngọt ngày xưa,
với các anh
nay bỗng nhạt phèo
Quen sống xa hoa
các anh đă quên
đại đa số dân Việt vẫn rất nghèo
không phải
v́ thiếu khả năng
cũng không phải
v́ lười biếng
mà v́ phải sống
dưới chế độ độc tài, độc đảng
tham nhũng bất công
Dốt nát ngu si
nhưng được đảng chống lưng
cũng quyền cao chức trọng
thông minh tài trí
mà không quỳ dưới lá cờ búa liềm
cầm tấm thẻ đảng viên
cũng chỉ là phó thường dân nam bộ
Dây mơ rễ má đến chế độ cũ
như gia đ́nh chúng tôi
sẽ buôn thúng bán bưng
làm rẫy làm ruộng suốt đời
Bởi thế ở Mỹ
chúng tôi bán mồ hôi
cần cù tay chân xốc vác
cố gắng để vợ con đủ ăn, đủ mặc
và có chút tiền để dành
thỉnh thoảng gởi về gia đ́nh
cứu đói
Thôi th́ mặc kệ các anh chửi bới
chúng tôi cứ cư xử thuận lẽ trời
ḿnh đang sống kiếp người
đâu nỡ để thân nhân sống đời
súc vật
Lúc này bà mẹ vợ của tôi
mỗi khi trái nắng trở trời
miệng già nuốt cơm không vô
có thể cầm ly sữa en- sua (ensure)
nhấm nháp cho đời bớt khổ
Năm ngoái
thằng cháu sưng ruột phải mổ
chưa có tiền dúi vào tay bác sĩ, y tá
tới bệnh viện
ôm bụng nằm ngoài hành lang
nếu không có cú điện thoại khẩn cấp gọi sang
và nếu tiền đô về không kịp
chắc giờ này
nó đă nằm yên
dưới ba tấc đất
Biết bao cô gái
đang tuổi hoa niên thơ dại
gia đ́nh bị dồn đến chân tường
phải cầm nhà, bán vườn
đút lót cho chính quyền cộng sản
để được trần truồng đứng xếp hàng
cho đám đàn ông ngoại quốc
xăm xoi t́m mua
như mua một mớ cá, mớ tôm
Có cô lọt vào tay một gă Đài Loan
gia đ́nh “tam đại đồng đường”
cha con ông cháu ở chung một nhà
nó mua cô về
không phải để làm vợ
mà là làm đầy tớ
và làm đĩ
Quần quật suốt ngày không nghỉ
đêm đến thân gái ngọc ngà
lại chịu ba đời chúng nó dày ṿ
hết ông, con rồi đến cha
Nếu không có những đồng đô la
chúng tôi đổ mồ hôi
sôi nước mắt
gởi về
con cháu chúng tôi chắc phải cầm nhà
bán vườn
đút lót bọn cầm quyền
để trần truồng đứng xếp hàng
cho đảng cộng sản Việt Nam
gởi ra nước ngoài làm …đĩ
………
Bây giờ
gởi tiền về Việt Nam
mỗi trăm đô
chỉ tốn hai đô cước phí
Nhưng nếu đạo luật
mà các anh đề nghị
được chấp thuận và ban hành
tiền chúng tôi
sẽ phải lén lút
chạy loanh quanh
trước khi về nước
Có thể dân Thái Lan, Kăm Pu Chia,
Hồng Kông, Trung Quốc
sẽ đứng trung gian chuyển ngân
sẽ tự ư ấn định mức hoa hồng
20, 50, 100 phần trăm
hoặc nhiều hơn nữa
Lúc ấy hàng triệu cơn thịnh nộ
sẽ đổ lên đầu các anh
dù tóc bạc trắng
hay mới hoa râm
mặc áo vest
thắt cà-vạt
bảng tên trước ngực
bằng nọ cấp kia
người ta sẽ chẳng ngại ngùng ǵ
mà không ném vào mặt các anh
cà chua trứng thối
Tôi không thích làm thơ
“cho phải đạo”
lúc hoan hô, khi đả đảo
tiếng vui, tiếng buồn
lời ghét, lời thương
thay v́ gơ cửa trái tim
lại dơi mắt đi t́m
cái nheo mắt, cái gật đầu
của những tai to mặt lớn
Tính tôi cà chớn
nên thường có những câu thơ gàn bướng
dở hơi
nếu lỡ làm các anh không vui
xin mở ḷng đại lượng
Nhớ thuở c̣n chiến chinh
nếu không may ngă xuống hy sinh
ngoài ṿng đai chi khu Đại Lộc
hay trên đường tiến quân lên Thường Đức
tôi, người lính nhảy dù Lữ Đoàn 1
nhắm mắt xuôi tay
vẫn mỉm cười
v́ đă dâng hiến đời trai
bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ
bảo vệ miền nam tự do
có ngôi nhà xinh xinh nho nhỏ
ở Hốc Môn
mái ấm của những người tôi quư tôi thương
Bây giờ các anh nh́n xa trông rộng
soạn sách lược đấu tranh
hăy chỉ rơ mục tiêu
những người lính chúng tôi sẽ bắn
bắn thẳng vào đầu
những tên trùm cộng sản
nhưng đừng bắt chúng tôi
chĩa súng về phía cha mẹ anh em ḿnh
“Mỗi người một chút hy sinh”
hy sinh kiểu đó…
công cuộc chống cộng sẽ đâu c̣n ư nghĩa
Các anh hô hào
“Đừng về Việt Nam!
Về Việt Nam là phản quốc!”
“Đừng gởi tiền về Việt Nam!
Gởi tiền về Việt Nam là phản quốc!”
Nghe lời các anh
chúng tôi
không những bất hiếu, bất nhân
mà c̣n vong ân bội nghĩa
chúng tôi có phản quốc hay không?
lịch sử sẽ làm sáng tỏ
giữa thời buổi nhiễu nhương
luân lư suy đồi
chúng tôi chỉ cố sống sao
cho xứng đáng con người
Các anh đ̣i
Vận động để đạo luật cấm gửi tiền và du lịch Việt Nam
được ban hành
Ôi! Nếu quả thật đất nước ḿnh
đă đến hồi mạt vận
đề nghị của các anh được chấp thuận
đường phố Việt Nam
sẽ sạch bóng Việt kiều
sẽ không c̣n những khuôn mặt
tự đắc hiu hiu
áo gấm về làng
vung tiền đô
mua của lạ
Nhưng cũng không c̣n những đứa con
thương cha mến mẹ
những người em, người chị, người anh
ăn ở có nghĩa, có t́nh
Những đám giỗ, đám ma, đám cưới
vắng những giọt nước mắt
mừng mừng tủi tủi
bà con ḍng họ đoàn viên
người đi kẻ ở sẽ như Chức Nữ Ngưu Lang
suốt đời chia cách
bởi các anh đă phá sập cầu Ô Thước
Các anh có xem tấm h́nh
hai anh em người Hàn Quốc?
hơn 50 năm
kẻ Bắc người Nam
gặp nhau nước mắt tuôn trào
rồi chia tay nghẹn ngào
đau thương xé ruột
Nếu một mai cũng cảnh ấy
nhưng là hai người Việt
mặt mũi các anh sẽ để đâu?
con Lạc cháu Hồng sẽ ngh́n đời sau
nguyền rủa
Khi đọc tin
những người dân miền Bắc
nghe lời đảng đấu tranh giai cấp
đem cả cha mẹ, anh chị em ḿnh
ra đấu tố
Bà mẹ Củ Chi
đă “giết chết lời ru”
bóp mũi đứa con thơ
v́ nó dại khờ lên tiếng khóc
dưới hầm bí mật
và nghe ông Hồ Chí Minh
“Nếu cần phải đốt cháy cả dăy Trường Sơn..”
các anh chép miệng
“Bọn họ có lư tưởng
nhưng thiếu một trái tim.”
Nếu quả thật
gia đ́nh, họ hàng các anh
không c̣n ai ở Việt Nam
hoặc lắm bạc nhiều vàng
không cần tiếp tế
th́ các anh
hơi giống mấy tay c̣ mồi gian trá
hô hào mọi người hy sinh
cắt t́nh máu mủ ruột thịt của ḿnh
trong khi chính các anh
hy sinh mấy giọt nước miếng
Nếu các anh
thật c̣n họ hàng thân quyến
nghèo khổ ở Việt Nam
mà vẫn can đảm, dơng dạc, đàng hoàng
đọc bản tuyên bố
th́ với các anh
chúng tôi vừa nể phục
nhưng cũng vừa ghê sợ
các anh chê “họ thiếu một trái tim”
c̣n các anh
tuy có tim
nhưng xơ cứng
nên thiếu ḷng nhân ái?
Một thời hết ḿnh chống cộng
tôi biết cái thiên đường
mà những người cộng sản cố công tạo lập
chỉ là địa ngục
không có chỗ
cho phẩm giá của con người
đọc lời kêu gọi của các anh
tôi bỗng nực cười
các anh chống cộng sản
nhưng không khéo
chính các anh đang trở thành người cộng sản
Chế độ cộng sản
độc đảng, độc tài
đẻ ra thối nát bất công
đẩy người dân đến bước đường cùng
muốn sống c̣n, phải mánh mung
chữ dối, chữ gian hằn trên khuôn mặt
mỗi hành động phải tính toan, lường gạt
và phải quên đi
ḿnh cũng có một linh hồn
Đáng sợ và đáng buồn
không phải
tại có quá nhiều người phạm tội
mà v́
những người tạo ra tội lỗi
lại rất thản nhiên
vui vẻ tươi cười
“Cơ chế ḿnh nó thế!”
“Chế độ ḿnh nó thế!”
Riêng tôi
mười mấy năm bị hành hạ đọa đày
cha chết tủi hờn
đàn em mất hết tương lai
gia đ́nh tan nát
Đă đôi lúc đau thương chất ngất
muốn “đạp lên xác Lê Duẩn, Trường Chinh”
muốn “về giữa Ba Đ́nh
bằm thi thể Hồ Chí Minh bắn ra đông hải” (2)
Giờ đây
phương thuốc thời gian
đă giúp ḷng dịu lại
mắt tôi không c̣n như ngày xưa
rực lửa căm thù
nhưng di hại của chế độ công sản trên quê hương
làm sao tôi quên được?
Tôi biết các anh
cũng nặng ḷng với ṇi giống Việt
muốn mau mau thay đổi màu cờ
để làn gió dân chủ tự do
thổi mát những khuôn mặt
đang cằn khô héo úa
Nhưng v́ nôn nóng các anh sơ hở
phương sách của các anh
lư chưa đủ thuyết phục
lại thiếu hẳn một chữ t́nh
thấy bất b́nh
nên có vài lời tâm sự
Giờ này nhiều người Việt Nam đang mơ
các sĩ phu yêu nước
mơ thấy quân Tàu dừng bước
xâm lăng
trước quân dân ta trên dưới một ḷng
hừng hực khí thế Hội Nghị Diên Hồng
nơi biên ải
Những cô gái
tuổi xuân phơi phới
v́ hiếu nghĩa với gia đ́nh
đang dự định bóp nát trái tim
chít khăn tang
cho mối t́nh đầu thơ mộng
bán ḿnh đến một phương trời xa thẳm
như Thúy Kiều
mơ thấy đang nằm trong ṿng tay người yêu
ngập tràn hạnh phúc
Những nhà thơ, nhà văn
xưa muốn yên thân
nên biết hèn, biết sợ (3)
lấm lét nh́n lưỡi dao lơ lửng trên đầu
bóp chết ḷng tự hào
âm thầm nuốt nhục
bởi mỗi câu thơ, câu văn đâu c̣n là nhịp đập
của trái tim
mơ thấy ḿnh
như những cánh chim
cầm bút bay cao
giữa trời lộng gió
……….
Tôi cũng đang thả hồn vào một giấc mơ
mơ thấy ḿnh đang ngủ say sưa
dưới gốc dừa
bên bờ một ḍng sông quê hương
tỉnh dậy thấy làng xóm, phố phường
không c̣n nữa
bóng dáng lá cờ đỏ sao vàng
người đi kẻ lại nói cười vui vẻ
mặt mày rạng rỡ
trong nắng sáng chan ḥa
dường như mỗi người
đều đă có ít nhất một ước mơ
thành hiện thực
Chú thích:
(1) Cửa hàng bán quần áo cũ
(2) Thơ Phạm Đức Nh́
(3) Ư của nhà văn Nguyễn Tuân
Viết xong tháng 10 năm 2012 tại San Leon, Texas.
Nếu có ư kiến, phê b́nh xin e-mail về nhidpham@gmail.com.
Tác giả thành thật cảm ơn.
Phạm Đức Nh́TỪ NHỮNG TẤM H̀NH
Mười mấy năm trong trại tập trung
ngày bị đẩy lên núi, ra rừng
quần quật dầm mưa, dăi nắng
đêm đến
thân xác ră rời
bụng đói cồn cào
khó ngủ
nằm nghĩ về cha mẹ anh em
người yêu, bè bạn
đau xót nhớ thương
Lúc ấy
tôi hận người Mỹ thấu xương
nhiều lần
lôi cả ba đời
Nixon, Kissinger ra nguyền rủa
“Thứ quân bội hứa!
Đành ḷng bỏ bạn bè
giữa lúc nguy nan”
Thế rồi ra tù, vượt biên
né tránh, chần chờ (1)
cuối cùng tôi cũng vào nước Mỹ
Những năm đầu
mải miết đi cày
nuôi con, nuôi vợ
áo cơm cửa nhà xe cộ
lại thêm chút tiền
“trả nợ” Việt Nam
Trách nhiệm
ơn nghĩa
tàm tạm chu toàn
tôi thu xếp thời gian
vào đại học
mong có thêm kiến thức
giáo dục con cái sau này
Giờ lịch sử
nh́n về quá khứ
uất hận dâng tràn
tôi đứng vụt dậy
giữa giảng đường
hùng hồn kể tội nước Mỹ
Mà thật lạ
cái xứ sở tự do
tất cả lặng như tờ
nghe tôi nói
về sự chạy làng
phản bội
về những ngày đen tối
của Việt Nam Cộng Ḥa
sau 30 tháng Tư
Người Mỹ ngồi nghe
mặt không chút hận thù
cũng không có vẻ ǵ bực dọc
rồi họ đặt câu hỏi
tôi trả lời - sự thật
và sau cùng
những ánh mắt cảm thong
“Nước Mỹ đă chuộc lỗi lầm
bằng chính sách định cư người tỵ nạn
bằng chương tŕnh H.O
và nhiều hành động khác” (2)
Vị giáo sư kết thúc:
“Xin đừng trách Nixon, Kissinger”
“khi không thể vẹn cả đôi bề
quyền lợi quốc gia
phải đặt trên t́nh bạn” (3)
Hôm nay đọc bản tin
xem những tấm h́nh
nghĩ đến quê hương
vừa buồn, vừa thương, vừa giận
nên có vài lời tâm sự với các anh
những đảng viên Cộng Sản
những người không tán thành
cũng không kư vào văn bản
tặng đất, tặng rừng
bán rẻ mỏ hầm
cho Trung Quốc
Các anh vào đảng
phải chăng là v́ ḷng yêu nước
thề bảo vệ giang sơn,
đem ấm no cho dân Việt mọi nhà?
nhưng Bộ Chính Trị
và Trung Ương đảng ta
khi phải chọn
một bên là quyền lợi quốc gia
một bên là mối bang giao
Việt Trung hữu nghị
(không giống Nixon, Kissinger nước Mỹ)
đă xem t́nh đồng chí
nặng hơn nghĩa đồng bào (4)
đă nhân danh các anh
giơ thẳng tay dao
chặt một phần
thân thể của mẹ ḿnh
tặng người bạn Bắc Kinh
để được dựa dẫm “oai hùm”
trụ lại ngai vàng
chia nhau bổng lộc
mặc kệ người dân
ai buồn? Ai khóc?
Là đảng viên
nên tay các anh
cũng vấy máu mẹ hiền
nếu tiếp tục lặng yên
vết nhục
sẽ muôn đời
không rửa được
Làm sao có thể biện minh
hành vi bán nước
cầu vinh
nên đảng đă bằng mọi cách
kể cả đạp lên mặt dân
bịt mồm không cho nói
Nhưng dùi cui vung lên
vẫn bóng người xông tới
hàng hàng lớp lớp
rầm rộ xuống đường
Các anh ơi!
Tiếp tục theo đảng
mà phải mang tiếng
đồng lơa
bán rẻ quê hương
sao không xé thẻ đảng
để làm người
Việt Nam chân chính?
Chú thích:
(1) Lúc đầu tác giả không muốn định cư ở Mỹ
(2) Tác giả lược dịch
(3) Tác giả lược dịch
(4) Tích bà Âu Cơ
San Leon tháng 10 năm 2011
Phạm Đức Nh́
Thơ cũ 2014
Thơ cũ 2013
Thơ cũ 2012
Thơ cũ từ 2011...
Kinh Giáng Sinh
2015
Nước mắt cây
Giáng Sinh
Giáng Sinh 2015
Mùa Giáng
Sinh nơi đất khách
Giáng Sinh nơi
vùng xa
Giáng Sinh viễn xứ
Lại thấy xuân về
Ư Nga khai bút
Cười đi anh !
Thoáng chút
t́nh xưa
Ai "cải tạo" ai?
Củi, gạo là đủ
nấu cơm
Anh chị em giỏi
quá
Đốn củi Nam Hà
Xóm đạo làng tôi
Đọng lại dấu yêu
Nhớ về một ngày
T́nh yêu trả
lại trăng sao
Lửa phải chuyển
Saigon vẫn chờ anh
Rang chiều
Quân nhân chưa cựu
Cũng một bài thơ
Vẫn c̣n dễ thương
Nặng vía
Ngày đó
Chút dư hương
Lệ mô, mô lệ
Đường về miền tây
Lễ Tạ Ơn
Kinh Tạ Ơn
của một người bội bạc
Đem đi rồi lại
mang về
Chấp nhận
Hoa tím chiều nay
Sao anh
không về thăm Cà Mau
Nhớ khúc quân
hành
Hăy cho tôi buồn
Bên liếp trầu xanh
Dân ca viễn xứ giao
thừa
Lùa dân
vào "Rọ đại đồng"
Mưa
Lạ
Giải mây trôi
Vâng! anh trả
Mùa tưởng niệm
Mùa Thu lá bay
Mưa bay trong
tiếng chuông
Ơn em
Đường về Hậu Giang
Lá me bay vào...
Tao chôn mày
Nhớ mùa Thu xưa
Người công chính sáng ngời trời Đông.
Cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Đỏ mắt thương chờ
Qua phà Mỹ Lợi
Viết măi tên anh
Chúng con v́ quê
hương
Một thoáng hương xưa
Mưa rớt ngỡ ngàng
Giải pháp chống ngập
TP HCM
Hội trùng dương
Những người
lính khả kính
Một thời đại rực rỡ
Tâm ư một ḷng
Hoa từ hẹn
Cánh hoa dù
Nhắn bạn t́nh xa
Hằng Nga biến khùc
Các anh đi
Hái đào mơ
Bất Khuất hội ngộ 2015
T́nh hận thiên thu
Bước đời huyền mộng
Năm nào cũng
chẳng thờ ơ!
C̣n nhớ không em
Ly hương mượn
rượu ... t́m quên !
Tuổi vào thu
Giấc yên ḷng biển
Tôi với anh
Mùa Thu gió
quyện tóc thề
Thơ Hồ Cá Tra c̣n lại ...
Trông mưa &
Cali cơn nắng hạn
Nói với thằng bạn
Bên đời hiu quạnh
Đăng đẳng bước về
Vết nặng ḷng đau
Mùa Thu đó có em
Hồ chó minh
Tuổi muộn màng
T́nh người em
gái thu về
Sài G̣n một mảnh
trời xa...
Bờ kinh bỏ lại
Em gái Hậu Giang
Việt gian phản quốc
Nhớ t́nh xưa
Cám ơn t́nh thu
Xin hãy trả...
Ngụy...
Lứa đôi
Nhớ quá Sài G̣n ơi !
Tự Do Dân Chủ
thời nay
Anh hùng Bất Khuất
Noi gương Tiền Nhân
Tuổi trẻ Việt Nam
Xă hội chủ
nghiă Phi Nhân
Việt cộng & Việt Khang
Thơ Nguyễn Bắc Sơn
Viết cho người thơ
Những phi vụ cuối
cùng
Á Nghi - Thư t́nh
Sóng dậy cờ tan
Quê con vùng duyên
hải
Gửi anh bộ đội
Tôi đă bị từng bị
lừa từ khi vừa biết đọc
Thơ của Hồ Cá Tra
Tóc em trong gió
Con đường
xưa mưa bay
Chiến lược
của giặc
Những vở kịch đời
Bất Khuất Vì Dân vẫn
một nhà...
Thảm họa cách
mạng mùa thu
Lên núi cao
Chiều bến phà xưa
Cánh hoa Dù
Chiến thắng CHI
LĂNG
T́nh em vết đậm
Áo em trắng quá
Chờ em
Bùi Tín và hoa
xuyên tuyết
Chuyện t́nh buồn
Trong khoảnh khắc
Em xa rồi tóc biếc
Bất Khuất 42 năm hội
ngộ
Bài thơ hội ngộ
Sao vẫn c̣n mưa rơi
Nắng Houston
nhớ nắng Nam Hà
Hoa lạc giữa rừng gươm
Tặng ông Trà
Hoa tím Bằng Lăng
Thiên đường lạc
lối
Rồi sẽ
Thơ viết ngày 19
Tha thiết bên nhau
Nhớ bố
T́nh yêu quê hương
Nỗi buồn tháng sáu
Nhớ ngày Quân Lực
Tạ ơn chiến sĩ
Tại sao thơ tôi
đầy t́nh lính?
Cờ vàng sẽ bay
Tay ngang
Viết
cho chồng em "Người lính VNCH"
Ray rứt t́nh thâm
Hoài Thu
Thưa với Chúa
Ai lau hộ tôi
ḍng nước mắt?
T́nh cô gái Huế
Ray rứt tháng Ba
Nhớ ngày tạm biệt
Nói với bằng hữu
Ăn cơm tù năm xưa
Tiếng cười ḍn tan
Nhớ vườn xưa
Anh không muốn ...
Em ơi ! Anh không muốn ...
Gửi về quê hương
Nhớ ngày tạm biệt
Vết thời gian
Nhớ bài vọng cổ
Bạc Liêu
Mẹ hiểu ḷng con
Hai mùa hè
Mẹ...
Vu
Lan nhớ mẹ
Mở mắt to mà xem
Hoa tuyết
Oan khóc sông Ba
Viết cho em Ban
Mê Thuột
Chân dung người
lính cũ
Anh thư thời đại
Mẹ VIỆT NAM ơi !
Người và Ngợm
Vẫn bận ḷng ta
Gặp Cúc tóc vàng
Dạ buồn lữ thứ
Ư thức hệ
C̣n ǵ
Ly cafe chống cộng
Lộ rơ bộ mặt bán
nước!
Người em Văn Khoa
10 thương làng
cũ xóm xưa
Ngày về
Sóng sau xô sóng
trước
Đà Lạt trong tôi
Người…ngợm..?!
Lục bát ngày
xưa - ngày nay
T́nh chiến hữu
Nỗi ḷng Tây Nguyên
Phản động
Tâm ḷng gửi Tết
Hương t́nh
Mùa Xuân diệt cộng
Tâm t́nh của
một người cha
Của hồi môn
Một ngày cuối Đông
Giọt nước
mắt cho người c̣n sống
Tôi đi rồi...
T́nh nhớ gởi vào thơ
Mai tôi đi
Đón xuân này, nhớ xuân
xưa
Tại sao ?
Hiền lành gặp
chất phác
Vội
Cảm thức
ĐMCS
Thơ viết ngày sau tết
40 năm rồi...
Thơ Luân Hoán & Bích
Xuân
Xuân di hận
Xuân trong nỗi nhớ
Kỷ niệm chiến thắng
Đống Đa
Thơ xuân gửi chị
Ai chê mặc người
Vui buồn xuân muộn
Xuân đất khách
Ngày đầu năm
Thơ gởi em ngày Tết
Giao thừa cảm thức
Đêm xuân tự trách
Nhờ có em
5 năm nữa thôi
Những bước chân anh
Đôi lời với cựu "bộ đội" vc
Bao giờ ?
Lời gửi mùa xuân
40 mùa xuân ly hương
Nhớ đêm giao thừa
Canh chua tôm đất
Rừng lá thấp
Nhớ ngày Quân Lực
Xuân buồn
Tết nè anh
Trông "Dễ ghét
" Anh ơi !!!
Thủ Đức ngày xưa
Thất ngôn gửi bạn
Vẽ xuân
Em có về thăm
Mùa xuân sẽ đến
Nỗi ḷng xa xứ
Chuyện t́nh Kim Đông
Sao hết biết? Ai biết hết?
Tiếng rúc chim đêm
Đầu xuân kính chúc
Bến xưa ray rứt
Đêm xuân viễn xứ
Nũng nịu đầu năm
Ảo thực cảnh đời
Kỷ vật c̣n đây
Hùng sử Hoàng Sa
Hoàng Trường Sa
Tưởng niệm các Chiến Sĩ Hoàng Sa , Trường Sa
Thừng mềm trói
chặt
Ngọt ngào t́nh xuân
Chi đoàn CX 1/14 QLVNCH
Nói với anh hùng dân
tộc
Trăng khuyết
Dòng sông mắt biếc
Hoàng Sa tử
sĩ ai người viếng thăm?
Chút nắng c̣n vương