Page 44 - Ban tin sinh hoat Cu An Tu Nguy So 3
P. 44
44
thì 4 người vào “bụng cá”, trong lịch sử mấy ngàn
năm của đất nước Việt Nam, chưa có thời kỳ nào
mà số người ra đi tìm sự sống trong cái chết ào ạt
như thời kỳ này, thà là chết hết chứ không thể sống
trong một xã hội do lũ người tàn độc cai trị từ sau
(Phần 2/2. Tiếp theo phần 1/2 đăng trong Bản Tin SH 30 tháng 04 năm 1975. Đây là một sự thật của lịch
CATN Số 2 phát hành tháng 12 năm 2020) sử mà các nhà viết sử sau này phải ghi vào trang sử
Tác giả: LÊ THANH TÙNG, Khoá 25 SQTĐ. của tổ tiên để lưu lại ngàn đời sau. Cá nhân người
Bút Hiệu: LÝ TRUNG TÍN, viết đã bị “trả thù” của lũ “vượn người”, thì đến đời
con cháu sau này còn bị trù dập đến tận cùng khổ ải.
- Điều Hợp Viên Diễn Đàn Ngôn Ngữ Việt,
Nơi nào có tự do thì nơi đó là quê hương của mình,
- Chủ Nhiệm Tạp Chí Dân Văn.
ta hãy “nhủ thầm” và cầu xin như thế.
Bochum, Germany. 4.- TRANG BỊ CHO CHUYẾN RA KHƠI.
Email: danvanmagazin@gmail.com Thuyền bè, máy móc đã lắp ráp xong, bây
… giờ phải tìm mua các vật dụng cần thiết cho việc ra
đi, các “món” không thể thiếu:
Bảo sốt sắng mỗi ngày chạy xuống nhà tôi, đóng kín Hải Bàn, Hải Đồ, Thức Ăn, Nước Uống 300 lít, 3
căn phòng và hướng dẫn thật tỉ mỉ về coi sao trên trái Xi-Nhan, Dầu Chạy Máy khoảng 300 lít, dự trù
trời, đo tốc độ chiếc ghe, tính độ giạt của sóng, cách 100 bịch gạo sấy, 100 ký củ đậu, thêm khẩu K54, 2
xem Hải Đồ, Hải Bàn…sau một tuần, những điều
căn bản trên tôi đã nắm vững, dù sao tôi cũng đã tốt băng đạn để thủ thân.
Vì phải giữ kín, các thứ trên do một mình tôi
nghiệp Sĩ Quan Bộ Binh, việc coi bản đồ, địa bàn lo liệu, riêng khẩu K54 và 2 băng đạn cùng 3 trái xi-
không thành vấn đề, khi được Bảo, một Hải Quân nhan, do người anh họ Hà, gọi mẹ tôi là cô mua
Thiếu Úy chỉ dẫn, là hấp thụ được ngay những điều dùm, anh này và tôi không biết nhau, vì năm 1954,
căn bản khi đi biển, kể từ đây tôi vững tin hơn để tôi theo gia đình di cư vào Nam tìm tự do, ngày
đem con thuyền bé nhỏ vượt biển tìm tự do, tìm sự 02.05.1975, anh Hà Văn Cường, cán bộ Thương
sống trong cái chết, khi ra đi mọi người đều biết, Nghiệp được cử vào Saigon công tác, anh Cường đã
thập phần hiểm nguy, 9 phần chết chỉ có 1 phần tìm đến nhà mẹ tôi, tôi được nhắn về chào người
sống rất mong manh. Tôi biết ơn sự hướng dẫn rất anh em, vừa thấy tôi, anh nói ngay, chú mày là Sĩ
tận tình của Nguyễn Gia Bảo khi Bảo đích thân Quan mà sao không đi, ở lại, “đòn thù” sẽ giáng
xuống không lâu đâu, đúng như người anh họ đã
xuống chiếc ghe tại bến Bạch Đằng để đo tốc độ nói, chúng “lưu dụng” tôi đến tháng 6.1976, buộc
con thuyền, rồi chạy thử một khoảng rất dài, giải nghỉ việc để đi kinh tế mới.
nghiã cặn kẽ các điều tôi hỏi về đi biển với con
thuyền nhỏ bé này, dĩ nhiên với Bảo thì tàu sắt mới
đúng tiêu chuẩn để ra khơi. Tôi mời Bảo cùng đi với
tôi, nhưng mẹ Bảo không muốn vì trong gia đình
vừa có chuyện đau buồn, 2 đứa em của vợ Tường
vượt biển, chiếc ghe bị sóng đánh vào bãi san hô, cả
thuyền chỉ có 2 người còn sống nên mới có tin về
nhà, những trường hợp chết hết cả ghe thì rất nhiều,
mà chúng ta thấy đăng tin trên báo tìm thân nhân
vượt biển, không có tin tức gì về chuyến đi, bởi cả
thuyền đã chìm vào lòng biển cả, không còn ai sống
sót, chưa có cơ quan, báo chí truyền thông nào của
thế giới thống kê tương đối chính xác được số người
chết trên biển Đông mà chỉ ước tính, 1 người đến bờ
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 3