Page 48 - Ban tin sinh hoat Cu An Tu Nguy So 3
P. 48

48

         một Sĩ Quan Hải Quân mới đi tù cải tạo về, tôi chỉ cần  ông, thanh niên được đưa lên tầu Cap Anamur bằng
         người lái ghe, việc đi đứng do  tôi vẽ “phóng đồ”, sắp  những  thang  giây,  đàn  bà,  con  nít  thì  được  cần  cẩu
         xếp và chỉ  huy.  Không  ngờ vị  này là Thiếu Úy Hải  võng lên, đây là ngày giờ mà cả 45 người sẽ nhớ ơn
         Quân. tên Trần Duy Bút mà tính một hải lý bằng một  suốt  đời:  10  giờ  47  phút    ngày  Quốc  Tế  Lao  Động
         cây số nên đã bẻ lái quá sớm, đúng vào cái vùng mà  01.05.1980,  chiếc  tàu  CAP  ANAMUR  đã  cứu  sống
         bọn hải tặc đang hoành hành, tôi chỉ nói nhỏ cho vợ  chúng tôi.
         tôi biết điều này, sợ cả ghe  xôn xao, mất bình tĩnh.   Tàu Cap Anamur chạy dọc theo bờ biển Việt Nam  để
         Sau này tôi mới biết, anh Trần Duy Bút là Hạ Sĩ Quan   tìm  ghe  vượt  biển,  mỗi  ngày  vớt  được  một  ghe,  12
         được cho đi học khoá Sĩ Quan Đặc biệt nên trình độ    ngày vớt được 12 ghe, tổng cộng 474 người. Tôi được
         hiểu biết có giới hạn, tôi cho Bút đi theo không phải   đưa  đến  gặp  vị  thuyền  trưởng  Cap  Anamur  và  tặng
         đóng  góp  tiền  bạc  gì  cả.  Hơn  10  giờ  sáng,  ngày   ông khẩu K54 và 2 băng đạn. Ông cám ơn và chúc tôi
         28.04.1980, gặp ngay một tàu dầu của Panama rất lớn,   gặp may mắn trong cuộc sống mới.
         chạy cách ghe chúng tôi không tới 100 mét, trông rõ
         “mồn  một”  những  người  trên  “boong”  tàu  Panama,   Ngày  12.05.1980,  Cap  Anamur  đem  số  người  được
         giữa “ban ngày ban mặt” như vậy, Trần Duy Bút  lấy    vớt  gởi  tại  Singapore,  chúng  tôi  ở  trại  tạm  cư  trên
         một trái sáng “thụt” lên trời, tôi giận quá, chỉ nói mấy   đường Hawkins một tháng 28 ngày, ngày 09.07.1980,
         trái “xi-nhan” dùng cho buổi tối khi cần cấp cứu mới   được đưa qua sống tại West-Germany bằng máy bay.
         xài, ban ngày thấy rõ ràng như bây giờ đâu cần phải   Cũng xin nói thêm, Cao Ủy Tị nạn Liên Hiệp Quốc,
         “bắn trái sáng cấp cứu”, Bút có lẽ đã biết cái sai của   phát  cho  mỗi  người  2,50  Đô  la  Singapore,  một  tuần
         mình nên im lặng, tôi cũng nguôi ngoai cơn giận, chạy   phát một lần, tất cả tự túc nấu ăn, vị Trại Trưởng là
         về hướng Nam, giữ và theo đường tàu buôn, cả ngày,    một Trung Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, đã cho
         chúng  tôi  gặp  thêm  3  chiếc  tàu  sắt  rất  lớn,  nhưng   mời  tôi lên Văn Phòng trại làm việc giúp đồng bào,
         chúng bỏ chạy luôn, chẳng giúp hay vớt chúng tôi, đến   mặc dù “chưa hoàn hồn” nhưng  tôi cũng sốt sắng và
         giữa trưa, trời nắng “chang chang”,  tôi cho “neo ghe”   vui  vẻ  nhận  lời,  ông  Trại  Trưởng  giao  cho  tôi  làm
         để  tắm  biển,  tất  cả  các  chú  biết  lội  đều  nhảy  xuống   Trưởng Ban Nội Vụ, còn  Nguyễn Hữu Huấn, một phi
         biển tắm thoải mái, nước và lương thực vẫn còn đủ để   công trực thăng Việt Nam Cộng Hoà đang  giữ  chức
         đi trong một tuần nữa. Đúng là “tháng ba bà già” đi   Trưởng ban Ngoại vụ vì Huấn rất giỏi tiếng Anh, đã
         biển, mặt biển êm như nuớc hồ thu, đi vào tháng 3 âm   qua Mỹ học lái máy bay, nhà  Huấn ở trước rạp hát
         lịch rất dễ bị “tóm” ngay cửa biển, tàu công an lúc nào   Thanh Vân, đường Lê Văn Duyệt, rất gần nhà bố tôi,
         cũng có mặt.                                          đường Tô Hiến Thành, hồi nhỏ tôi và Huấn đều học
                                                               trường Tiểu học Chí Hoà. Người Singapore rất giàu và
         Chạy thêm hai ngày, gặp  vài chiếc tàu sắt, và một số   có lòng thương người, hàng tuần họ đã đem đến trại
         ghe đánh cá, tất cả đều làm ngơ dù chúng tôi đã làm   cho rất nhiều quần áo và đồ ăn, mỗi lần cả “bao bố”
         đủ mọi động tác xin  cấp cứu, chỉ  duy  nhất  một  ghe   lạp  xưởng,    tôi  phải  điều  động  một  số  thanh  niên
         đánh cá của Singapore đã cho chúng tôi 2 thùng bánh   khuân vác các tặng phẩm đem chất vào kho, mỗi ghe
         bích quy và một can nước ngọt. Bỗng lúc 10 giờ 47
                                                               nhập trại được tôi phân phát quần áo và thức ăn tồn trữ
         phút sáng ngày 01.05.1980, một chiếc trực thăng bay  trong kho, cho đến lúc gia đình tôi đi định cư, hai kho
         lượn quanh ghe chúng tôi và ra dấu cho ghe chạy về  quần áo và thức ăn vẫn còn rất nhiều, có lẽ vì được
         hướng Tây. tôi xem Hải bàn, ra lệnh tắt máy ghe và  phát tiền, tự do mua bán nên số người trong trại không
         thả  trôi,  vì  hướng  Tây  là  hướng  chạy  về  lại  Việt  “tha  thiết”  với  các  vật  dụng  cho  không  chăng?  Sau
         Nam…chỉ khoảng nửa tiếng sau, một chiếc tầu sắt rất  này, đọc báo chí mới biết, trại Singapore là trại tị nạn
         lớn  “lù  lù”  xuất  hiện,  bên  hông  sơn  hàng  chữ  tiếng  thần tiên số 1, không đâu sánh bằng.
         Pháp  PORT  DE  LUMIERE  -  đảo  Ánh  Sáng,  trên    Năm 1981, trên truyền hình số 2 (ZDF) Đức đã chiếu
         boong tầu, có người Việt bắc loa chiã xuống ghe, bảo   một cuốn phim dài gần 1 giờ, cảnh tàu Cap Anamur
         tất cả phải bình tĩnh, đây là con tàu CAP ANAMUR      vớt người tại Biển Đông, trong đó đã quay thật rõ cái
         sẽ vớt đồng bào, tôi ra lệnh, chia ra hai bên ghe để
                                                               ghe của chúng tôi. Cái cánh quạt của máy phụ đã bị
         ngồi  tránh  nghiêng  một    bên  có  thể  lật  ghe,  rồi  đàn  gãy, nên người phóng viên nói là khó có thể đi đến bờ


                                               Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 3
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53