Page 148 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 148
148
mươi năm bặt tin, nay gặp lại chị, Toàn rất vui - Dạ, cảm ơn Boss, không bị kẹt xe. Còn
mừng; vì Toàn được sống lại những ngày hồn Boss có bị kẹt xe hay không?
nhiên của thời được bạn cùng trường tặng biệt - Cho xin chữ Boss đi!
danh là “Toàn Antique”. - Vậy thì gọi là Mr. Lee, được không ạ?
Ngày xưa Mai được nhiều nam sinh để ý vì - Vâng, trước mặt nhân viên khác thì nên
nàng đẹp, hiền, phong cách quý phái, nghiêm giữ kẻ; ngoài ra, cứ gọi tên như ngày xưa.
trang. Toàn được nhiều học sinh đặt biệt danh - Dạ.
“Toàn Antique” vì Toàn “cả gan” theo đuổi và - Chiều mai, Hoàng Mai ở lại dự tiệc Giáng
không cần che giấu sự say mê của Toàn đối Sinh chứ?
với Hoàng Mai – người học trên Toàn hai lớp - Dạ, ít khi tôi tham dự lắm; vì tôi không
và lớn hơn Toàn hai tuổi. thích đám đông.
Bây giờ gặp lại và được Toàn hứa sẽ giải - Người đã từng xuất hiện trước công
quyết công việc một cách tốt đẹp, Mai rất vui, chúng không biết bao nhiêu lần mà bây giờ lại
chào “Mr. Lee”, trở về bàn làm việc của nàng. không thích đám đông, lạ thật!
Chiều, trên đường lái xe về nhà, trong khi Mai không thích đám đông vì mỗi khi cùng
Mai bùi ngùi nhớ lại mảnh giấy nhỏ, chữ viết Nhuận xuất hiện trước đám đông lúc nào
rất nắn nót “Je t’aime” , phía dưới ký tên Toàn, Nhuận cũng có những hành động và cử chỉ
được gắn nơi ghi-đông xe đạp của nàng thì nhố nhăng để tạo sự chú ý của mọi người, làm
điện thoại cầm tay reng. Nàng nhấn nút speak- Mai mắc cở. Đôi khi gặp người bạn cũ, biết
er, “Allo”. Tiếng của Toàn: khả năng văn nghệ của Mai, yêu cầu nàng lên
- Mọi việc đã giải quyết xong. Mai chị cứ sân khấu thì – trước khi Mai kịp trả lời –
vào làm việc bình thường, xem như không có Nhuận đáp ngay:
gì xảy ra cả, nhé! -Thôi, bả không thích đâu.
Tự dưng Mai cảm thấy buồn buồn. Sang Nhưng, ngay sau đó, Nhuận đến xin ban tổ
Mỹ, bạn của Mai ai cũng đi học lại; chỉ riêng chức cho chàng hát một bài. Nghe Nhuận
Mai, phải đi làm ngay, vì Nhuận – người “hét” Mai chỉ biết lắc đầu, cúi mặt. “Hét”
chồng mà Mai vừa ly dị – ngày xưa cũng như xong, Nhuận nói:
sau 1975, không cho nàng đi học. Số vốn văn -Xin khán giả một tràng pháo tay.
hóa và kiến thức mà Mai có được là nhờ Cha Trong khi mọi người vỗ tay, Nhuận vẫn còn
Mẹ của nàng nuôi nàng ăn học cho đến khi đứng trên sân khấu, mở ví, lựa tờ giấy bạc nào
Nhuận cưới nàng! “lớn” nhất, tặng ban nhạc. Trên đường trở về
Sự thua thiệt và những cay đắng, khổ lụy chỗ ngồi, Nhuận vừa đi vừa than phiền hơi lớn
trong đời làm vợ lúc nào cũng được Mai âm để nhiều người cùng nghe:
thầm chịu đựng và che giấu; vì nàng nhớ lời -Ban nhạc này chơi tệ quá chứ gặp ban
Cha Mẹ dạy “Xấu chàng, hổ thiếp!” Do đó các nhạc khác tui hát hay hơn nhiều!
con cũng như bằng hữu không ai biết gì về bề Đang buồn vì nhớ lại quãng đời không vui
trái của Nhuận. với Nhuận, Mai nghe giọng của Toàn:
Sau khi dùng cơm tối xong, điện thoại - Hoàng Mai!
reng, Mai “Allo”. Giọng của Toàn: - Dạ. Xin lỗi. Đang bị phân tâm.
- Lúc chiều, Hoàng Mai về có bị kẹt xe - Chiều mai ở lại đự tiệc, vì Toàn, nha!
không? - Dạ, vâng!
Nhận thấy Toàn không dùng chữ “chị” nữa,
Mai thoáng lưỡng lự rồi đáp:
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021