Page 144 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 144

144

         làng  Ngang  của  cụ  Nguyễn  Khuyến  vậy.  hạnh phúc. Song cũng có một ngày trời nắng

         Trong  thời  gian  (1947-1950)  tạm  trú  trong  chang chang, có một mụ đanh đá, đáo để phơi
         làng  này,  tôi  đã  nhiều  lần  trở  thành,  không  chiếc váy duy nhất của mụ trước nhà, không
         phải là ông Cuội ngồi trong đền cao vòi vọi ở  biết vì sao chiếc váy biến mất, nên mụ nghi là

         chỗ lội làng Ngang, mà là thằng Cuội lội đi lội  có  người  nào  đó  đã  đánh  cắp  chiếc  váy  của
         lại ở những chỗ lội trong làng Thạch Cáp, mỗi  mụ. Thay vì bắc thang lên hỏi ông Trời cho ra

         khi trở về làng thăm nhà. Khi lội qua những  lẽ, mụ ta lại đứng tồng ngồng ngay giữa sân,
         chỗ lội này, tôi thường thấy cảnh các bà các  chu mỏ lên trời, lớn tiếng chửi rủa người nào
         cô mặc váy lội ngược chiều. Có lẽ vì khinh tôi  đó đã đánh cắp chiếc váy. Mụ ta chẳng những

         “em còn bé bỏng biết chi” nên đã vén váy lên  chửi bới với những ngôn từ hết sức tục tĩu, mà
         khá  cao  một  cách  rất  tự  nhiên,  nên  tôi  thấy  còn chửi dai, chửi dài từ ngày này sang ngày

         nhiều cái sự đời khác nhau, cái thì “rậm rạp”  khác, từ tháng nọ tới tháng kia, khiến ông Trời
         như râu cụ Marx, cái thì “lác đác” như râu cụ  điếc tai, gai mắt, nhức đầu đến nỗi không thể
         Hồ; cái thì nhẵn thín như mồm cụ Mao.                 chịu đựng thêm được nữa, bèn phù phép đẩy

               Tính tới nay đã gần bẩy chục năm qua  trái đất ra xa, thật xa, xa cho đến khi trái đất
         rồi, ngồi nghĩ lại, hồi đó tôi bị khinh khi cũng  chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ xíu.

         chẳng oan ức gì, bởi vì trước những cảnh quan                       -Quan  huyện  và  chiếc  váy  của
         “ấn tượng” và “hoành tráng” như thế mà tôi  chị  vú  em:  Ở  quê  tôi  vào  khoảng  thời  gian
         không hề mảy may “cảm động”.                          trước  năm  1945,  cũng  còn  truyền  tụng  một

                        -Váy  đã  làm  cho  Trời  và  Đất  câu chuyện, không rõ thực hư, rằng: Tại một
         mãi mãi xa nhau: Ở quê tôi ngày xưa cũng  huyện lỵ nọ, có một vị quan huyện trong khi

         có một chuyện thần thoại “buộc tội” cái váy là  đang  ngồi  làm  việc  tại  huyện  đường,  bỗng
         nguyên  nhân  làm  cho  Trời  và  Đất  xa  cách  cảm thấy có sự “bất ổn” trong bụng, nên quan
         nhau hàng trăm năm ánh sáng như hiện nay.  bèn  tạm  ngưng  tất  cả  công  việc,  để  ưu  tiên

         Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, Trời và  giải quyết chuyện bất ổn này. Vào nhà cầu xả
         Đất rất gần nhau, nên mỗi khi có điều chi thắc  bầu tâm sự xong, quan bỗng nhớ đến đứa con

         mắc, người trần thế có thể bắc thang lên hỏi  gái xinh xắn, cười tươi như hoa, chưa tròn một
         ngay ông Trời một cách dễ dàng như leo lên  tuổi của quan đang ở nhà một mình với chị vú,
         nóc nhà vậy:                                          còn quan bà thì đi lễ chùa xa. Khi bước qua

                Bắc thang lên hỏi ông Trời                     cửa phòng con gái, quan thấy chị vú và con
                Đem tiền cho gái có đòi được không             gái  yêu  của  quan  đang  ngủ  say  trên  giường.

                        Hay                                    Một bên vú đồ sộ, trắng hếu, căng phồng và
                Bắc thang lên hỏi ông Trời                     mọng sữa của chị vú để lộ ra ngoài chiếc yếm
                Tiền thua cờ bạc có đòi được không             mầu  nâu  non.  Hai  chân  co  lại,  gấu  váy  tuột

               Mỗi khi dân chúng có điều chi kêu ca, là  sâu xuống gần sát bẹn. Khoàng trống giửa hai
         Trời  ngó  xuống  giải  quyết  một  cách  thỏa  đùi trắng ngần và chiếc váy đen thẫm của chị

         đáng,  nên  dân  chúng  sống  trong  yên  vui  và  vú  tạo  thành  cái  hang  tông  hốc,  nhác  trông


                                         Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149