Page 110 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 110
110
Industries Jacket“, na ná giống chiếc áo em trong Hội Cựu Quân Nhân, nhân dịp kỷ
Jacket của Không Quân thời xưa, trong cam niệm Ngày Quân Lực 19 tháng 6 tại miền
ngoài xám. Anh mân mê có vẻ thích lắm, tôi Trung nước Đức. Vợ chồng tôi lại đón anh tại
ướm thử lên anh, thấy cũng vừa vặn, tôi tặng phi trường Hamburg. Phi trường đông nghẹt
anh luôn. Lần độc nhất anh không nhắc đến người ồn ào chen chúc. Máy bay đã hạ cánh
chị P. nhưng vẫn không muốn nhận, tôi cười từ lâu, nhưng vẫn …“chẳng thấy bóng anh
chọc anh; „Cái này em tặng anh chứ không đâu“. Vợ chồng tôi đăm lo, đảo mắt tứ phía đi
phải của chị P. mua đâu“. Anh hiểu ý tôi, vừa tìm. Bỗng nghe giọng nói quen thuộc „Anh
cầm vừa nói: „Cậu cho tôi xin tí, đúng là… Hùng đây!“. Tôi giật mình nhìn xuống thấy
thằng Nỡm“. (thằng Nỡm là tiếng trách mắng anh…ngồi xe lăn, được một người phụ nữ
nhưng rất thân mật khi không vừa ý mà Đức đẩy ra. Thấy anh đau chân, tay cầm cây
người Bắc thường dùng). gậy nên nhân viên phi trường giúp anh đưa ra
Năm sau 2010, giỗ đầu của bố tôi bên cổng. Vợ chồng tôi trố mắt nhìn anh, anh vẫn
Úc. Nhân tiện tôi rủ anh và KQ Chu Văn Hải tự tại cười nói huyên thiên, vẫn đứng lên đi
cùng qua Úc. Hải là bạn cùng khóa KQ 7/68 đứng như bình thường và không quên ngoảnh
với tôi và cũng là một trong số bạn bè thân đầu cám ơn người phụ nữ Đức. Anh bảo anh
thiết nhất từ xa xưa của anh, thuộc ngành đâu cần ngồi xe lăn, bay đường xa ngồi tê cả
Chiến Tranh Chính Trị trong BTL/KQ Tân chân, họ thấy vậy nên „bế“ anh vào xe cho
Sơn Nhất. Anh ngồi hàng giờ tâm tình với mẹ tiện. „Người Đức tốt thật“, anh nói. Vợ chồng
và các em tôi, dành đẩy xe lăn cho mẹ tôi khi tôi lo mua thêm thuốc men cho anh vì biết
đi dạo phố. Anh chẳng thiết đi đây đi đó xem chuyến này chúng tôi sẽ đưa anh đi ngao du
phố phường thắng cảnh của xứ Kangarus, mà xa.
chỉ muốn gặp lại bạn bè chiến hữu Không Ngày hôm sau tôi đưa anh xuống miền
Quân ngày xưa để hàn thuyên, thăm hỏi, ôn Trung Đức tham dự Ngày Quân Lực. Lại một
lại kỷ niệm vui buồn. Anh vui lắm như trẻ lại, màn thăm hỏi tái diễn. Anh em Không Quân
bạn bè cũ lại càng vui hơn, chụp ảnh lia lịa. định cư Đức thì ít ỏi, lại sinh sống xa nhau,
Anh bảo đây là cơ hội ngàn năm một thuở, đây đúng là dịp hiếm có tìm đến với nhau,
chẳng có lần thứ hai. Nhà của chú em út tôi mừng vui khôn tả. Tình nghĩa „Không Bỏ
trở thành „trung tâm hành quân“, ra vào tấp Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè“ lại được thể
nập. Trong không khí tưng bừng ấy, tôi còn hiện. Anh thuyết trình đề tài „Sự anh dũng và
nhớ mãi câu nói của bạn Hải, vừa nhìn anh kiên cường của người lính VNCH“. Sau đó
vừa thì thầm bên tai tôi: „Ai cũng biết bố này tôi đưa anh đến thăm gia đình anh chị
giỏi lắm nhưng lại …sanh bất phùng thời“. L.N.T.H. và gia đình anh chị N.H.M.N. Anh
Tôi nghĩ bạn Hải nói không sai! Nhưng bây không thích ăn uống ngoài tiệm nên các chị
giờ trong niềm vui tái ngộ, anh vẫn vui và lại đều nấu nướng ăn uống trong nhà. Món nào
càng vui hơn khi lần đầu tiên hội ngộ với nhà anh cũng khen ngon rồi lại vẫn câu thòng
biên khảo Minh Di, người kém anh gần 10 thường lệ nằm lòng…“Chị P. ở nhà vẫn nấu
tuổi nhưng anh rất quý mến và thán phục qua món này cho anh ngon lắm đấy!“. Tôi phì
văn phong cũng như nhiều công trình biên cười ghẹo anh „Biết rồi khổ lắm nói mãi bố
khảo. Cuộc hội ngộ này do anh Lý Trung Tín, ơi“. Lại cái giọng Hà Nội nhẹ nhàng: „Ơ hay,
chủ nhiệm tạp chí Dân Văn tại Đức giới thiệu Sao em lại nói thế? Hôm nào qua chị nấu cho
và sắp xếp. ăn rồi biết“. Tôi tiếc mãi vì có lần mua vé
Lần thứ hai anh Đào Vũ Anh Hùng sang định bay qua Dallas thăm anh chị một lần, để
Đức vào năm 2012, qua lời mời của các anh biết nhà anh, được làm quen với chị và cũng
Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022