Page 107 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 107
107
Điều bất ngờ với tôi là hai anh lại là bạn bè Có lần tôi tò mò hỏi lý do anh lấy bút danh
thân thiết với nhau, cùng vào sinh ra tử nơi Đào Vũ Anh Hùng? Anh cười cười nửa đùa
chiến trường, hoặc thi thoảng trong quán cà nửa thật kể rằng, anh có người bạn nối khố từ
phê La Pagode đường Tự Do, Saigon. Anh hồi còn đi học tên Trần Vũ Anh nhưng lại
Nam thường nói đùa với anh Hùng rằng: mất sớm. Thương nhớ bạn, anh ghép tên bạn
„Những thằng Không Quân chúng mày đi với tên mình thành Đào Vũ Anh Hùng. Đúng
hành quân mà chân hổng không đạp được hay sai? Tôi nghĩ chỉ có chị P. mới biết rõ đầu
đất, bọn tao có chết dưới đất vẫn vững vàng đuôi câu chuyện. Người ta biết nhiều đến anh
hơn. Mày ráng mà sống đi, chứ không tao lại và gọi tên anh với bút danh này hơn với tên
có đề tài để viết thêm bài…cho một người thật của anh. Tôi chọc anh là anh may mắn
nằm xuống“. Mà thật, anh Đào Vũ Anh Hùng lắm, nếu anh vẫn giữ nguyên tên thật Đào Bá
vẫn còn đó qua những tháng năm trên bầu Hùng của anh mà người ta nói lái lại
trời chinh chiến ấy, nhưng bây giờ anh đã thật thành…“Hùng Bá Đạo“ thì bỏ xừ đấy. Anh
sự gục ngã sau nhiều năm chịu đựng những xụ mặt nhìn tôi nói: „Ơ hay! sao em lại nói
căn bệnh nan y vô phương cứu chữa. thế, chỉ có cậu mới dám nói với anh như vậy
Tên thật là Đào Bá Hùng, sinh ngày 5 thôi đấy!“.
tháng 3 năm 1943 tại Hà Nội, viết văn từ năm Ở hải ngoại, dù cách xa nửa vòng trái
1960, viết thường xuyên cho các báo như đất, tôi lại gần gũi với anh hơn xưa và có
Ngày Nay, báo Sống, báo Sóng Thần, báo Lý nhiều kỷ niệm riêng tư từ khi liên lạc được
Tưởng của Không Quân/VNCH… với bút với anh. Mỗi lần gọi điện cho anh, thường thì
danh Đào Vũ Anh Hùng. Anh gia nhập chị P. nhấc máy. Nghe tiếng tôi, chị nhỏ nhẹ
Không quân khóa 65A, bay trực thăng phi vừa cười vừa nói, vẫn với giọng Hà Nội êm
đoàn 215 (Thần Tượng/Nha Trang), có thời ả: „Huấn hả, đây anh Hùng đây“. Anh bảo
gian làm huấn luyện viên hoa tiêu trực thăng anh chị vừa từ nhà thờ về. Hóa ra mỗi năm
và sau đó là phi đoàn 245 (Lôi Bằng/Biên vào dịp Tết Ta, anh chị và các cháu đều thay
Hòa) cho đến ngày mất nước, cấp bậc cuối phiên nhau ra nhà thờ Cha xứ gần đó để phụ
cùng Thiếu Tá, phi đoàn phó rồi quyền phi gói bánh chưng. Anh khoe bánh chưng ở đó
đoàn trưởng. Sau năm 1975, gia đình anh ngon nhất nước Mỹ, mỗi năm bổn đạo nhà xứ
chọn Dallas/Texas làm quê hương mới, chưa gói hàng ngàn đòn bánh chưng gởi bán trên
một lần trở về quê hương bỏ lại. Tại đây, anh toàn nước Mỹ. Tôi phì cười hỏi ông phi công
em Không Quân bầu chọn anh làm hội bay bổng hào hùng ngày xưa bây giờ lại co ro
trưởng hội Không Quân Dallas -Fort Worth ngồi bệt xuống đất…gói bánh chưng. Anh
và là thành viên trong Tổng Hội Không Lực chữa, anh bảo anh đâu biết gói, anh chỉ làm
VNCH. Mặc dù phải vật lộn với kế sinh nhai tài xế mỗi ngày ôm hàng chục thùng bánh
hàng ngày cho gia đình trên quê hương mới, chưng ra bưu điện gởi cho người ta thôi mà.
anh vẫn nhận làm chủ biên Đặc San Đường Mấy hôm sau anh nói sẽ gởi tặng vợ chồng
Mây, viết cho báo Cánh Thép và Lý Tưởng tôi vài đòn bánh chưng, bảo ăn thử. Vợ chồng
Không Quân. Anh thường nói với tôi, nếu tôi nhận quà mà rưng rưng cảm động. TIền
không có chị P., (người vợ hiền của anh) luôn cước từ Mỹ qua Đức gần gấp 4 gấp 5 hai đòn
hy sinh, cổ vũ và khuyến khích anh, thì anh bánh chưng. Tết năm đó vợ chồng tôi được
chẳng làm được việc gì nên chuyện. Chính ăn bánh chưng từ phương xa để nuốt trọn cả
chị P. là người tận tụy ngày đêm quanh quẩn mối ân tình quý báu của anh chị ưu ái trao
bên giường bệnh của anh suốt từ nhiều năm tặng.
qua cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng. Biết vợ tôi hay bị tê chân, anh nhắn bảo
Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022