Page 114 - dacsan-bk-2011
P. 114

Tôi  lắng  nghe  từng  ca  khúc  qua  phong  cách   đêm giáng sinh, có hai câu kết, xin kính tặng Linh Mục
           trình diễn của từng ca sĩ, mỗi người một truyền cảm   Nhạc  Sĩ Văn  Chi cùng  anh  chi em  Ca  Đoàn  Lê  Bảo
           đặc biệt, chuyên nghiệp hoặc tài tử, quá nhiều, xin lỗi   Tịnh, đồng cảm trên hành trình còn lại trong đời :
           không thể ghi nhớ hết tên. Chỉ xin tận lòng thân gửi
           một  lời Tạ  Ơn. Từ  các  nhạc  phẩm  Tìm  Về Mẹ  Yêu,   “Dù là bụi, xin vuông tròn hạt bụi,
           Phó Thác Đời Lữ Hành, Về Đây Với Mẹ, Cho Con Sứ      Lăn theo đường Thánh Giá của Cha đi !”.
           Vụ  Hồng  Ân,  Như  Một  Lời  Cầu,  Hân  Hoan  Niềm
           Vui...qua các vũ điệu với dáng dấp ngây thơ trong sáng
           của  các  em,  hóa  trang  thành  tu  sĩ,  nét  thiên  thần  tỏa
           sáng qua ánh nến lung linh, tâm hồn tôi như đang chìm
           đắm trong một giấc mơ đuợc trở về quê cũ. Nơi đó sẽ
           không còn hận thù, tang tóc, và Con người không còn
           là Ác Thú trong hằng xử với nhau, Nhân Phẩm và Đức
           Tin  vàng  rực  hướng  dương  trên  từng  nẻo  đường  quê
           hương. Linh Mục Nhạc Sĩ Văn Chi, sinh ra và lớn lên
           từ miền Bắc, sẽ lại về tắm trong dòng nước sông Hồng
           cho hết bụi lưu vong, hòa nhạc chung cùng các điệu
           quan họ Bắc Ninh một thời xa xưa của Dân Tộc, tôi sẽ
           được về vẫy vùng trên bến nước Thu Bồn Quảng Nam
           không  còn  xác  mẹ  trôi  sông,  hoặc  cùng  nhau  về  lại
           giáo phận Thái Hòa, Long Xuyên, ngồi nghe vọng cổ    Linh Mục-Nhạc Sĩ Văn Chi (bên trái) và tác giả.
           trong hương đồng gió nội thân yêu.
                  Ra về, trong ánh đèn đường xứ lạ, tôi nhớ lại   Võ Đại Tôn
           bản trường thi Dòng Nước Mắt Của Mẹ mà tôi đã sáng
           tác  qua  trí  nhớ  trong  lao  tù  cộng  sản,  cũng  vào  một


           HÃY ĐẶT CỐC NƯỚC CỦA BẠN XUỐNG


           Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc
           nước này nặng bao nhiêu?”
           ’50 gam!’…’100 gam!’… ‘125 gam!’… các sinh viên trả lời.
           “Tôi không thể biết chính xác nếu không cân,’ giáo sư nói, ‘nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ
           giơ cái cốc thế này trong vài phút?’
           ‘Chẳng có gì cả’ các sinh viên nói.
           ‘OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.
           ‘Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.
           ‘Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’
           ‘Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện,’ một sinh viên khác cả gan
           nói. Và tất cả lớp cười ồ.
           ‘Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’, giáo sư lại hỏi.
           ‘Không ạ,’ các sinh viên trả lời.
           “Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’
           Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’
           ’Chính xác!’ giáo sư nói, ‘Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đâu vài phút
           thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn
           sẽ không thể làm gì được nữa.’
           Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng
           xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ.
           Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể
           giải quyết mọi vấn đề.
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                113
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119