Page 13 - dacsan-bk-2011
P. 13
- Theo như luật định thì anh được goị và xếp vào họ cũng đi trình diện nhập ngũ với tài khoá sĩ quan
tài khoá sĩ quan, có lẽ sẽ học ở Thủ Đức. như tôi. Để làm quen và cũng đỡ bỡ ngỡ, hỏi thăm
(lúc này tôi còn chưa biết là có khá nhiều khoá nhau, chẳng thằng nào biết hơn thằng nào. Cho tới bây
đào tạo sĩ quan QLVNCH học ở trường Đồng Đế, Nha giờ, tôi chỉ còn nhớ 2 thằng, một là Đỗ Đình Nguyên
Trang). sau này nó là thủ kỳ của ĐĐ 81A ở Tiểu Đoàn Gia
Nàng nhận xét rất là ngây thơ: Long và cũng là thủ kỳ ĐĐ 31 ở Thủ Đức vì anh chàng
- Ơ, nếu anh là sĩ quan thì có xe díp, có tài xế này vừa to con vừa cao lớn. Một trự nữa là Phạm văn
riêng lái xe cho mình. Thế nào em cũng được đi theo Chinh sau này nó đi diễn hành ngày quân lực ngay bên
anh nhiều nơi. Mà học có cực lắm không anh? Em cạnh tôi. Lúc này mới có 10 giờ sáng. Thỉnh thoảng tôi
nghe nói Sĩ Quan các anh nhiều đào lắm phải không? thấy có chiếc xe díp của cảnh sát đậu xịch lại, bước
Hết cô nọ tới cô kia phải không? Nhớ đừng có lôi thôi xuống có một thầy đội áp giải một thanh niên 2 tay bị
à nghen! còng trước mặt, mở còng. Họ vào văn phòng làm thủ
Tôi ú ớ với một lô một lốc câu hỏi của nàng, chỉ tục gì đó rồi có người dẫn độ anh chàng kia vào một
ậm à ậm ừ cho qua truông vì trường đời mình có biết cái phòng nhốt trong đó, khoá kín cửa lại. Thấy trong
cái quái gì đâu, quanh năm suốt tháng chỉ biết lo học đó lố nhố dăm ba người. Hỏi ra đó là những thanh niên
và đi cắm trại. Tôi chỉ nói ít lời từ giã, chẳng nhắn nhủ trốn quân dịch hay bất phục tùng bị cảnh sát bắt giao
gì chỉ nhắc là cứ nhớ tới nhau, nếu có địa chỉ thì viết cho quân đội để đi lính.
cho nhau vài lá thư. Có vậy mà nàng thút thít sụt sùi Tới trưa, anh em chúng tôi được mời vào phòng,
một thôi một hồi làm tôi cứ đực mặt ra như…trời được dọn cho mỗi người một bữa ăn trưa gồm đĩa cơm
trồng. trắng, trứng vịt chiên, vài lát cà chua, vài cọng rau sà
Với các em Sói con và HĐS tôi đang sinh hoạt thì lách và một trái chuối tráng miệng. Phải chăng đây là
một buổi lễ tiễn biệt chia tay khá là thân mật và cảm bữa cơm đầu tiên trong đời lính.? (Sau này ở ngoài trận
động. Có em chạy lại ôm cứng lấy tôi làm như tôi sắp địa, nơi giữa cái sống cái chết cận kề nhau, được như
biến mất trên cõi đời này không bằng . vậy là thần tiên). Quanh quẩn một hồi, tới xế chiều có
Rồi ngày đi cũng phải tới. Hôm trước khi đi tôi một cái xe GMC trờ tới trước cái phòng có nhốt người.
còn nghe nói đâu như là vì gọi nhập ngũ nhiều quá, các Những người ở bên trong được gọi ra trước, ngồi bệt
quân trường sĩ quan không đủ chỗ huấn luyện, chỉ đi xuống sàn xe. Tôi đếm được 14 mạng. Còn bọn tôi,
trình diện rồi lấy phép về nhà chơi 45 ngày, sau đó được gọi là tài nguyên sĩ quan có 7 mạng cũng được
chưa có tài khoá lại tiếp tục 45 ngày phép nữa. Mà lại gọi từng tên nhưng leo lên xe ngồi chễm chệ trên ghế
có lương nữa chứ. Ơ hay, sao “đã” quá thế? Thôi thì tới (đúng là quân đội có giai cấp), hai anh lính áp tải ôm
đâu hay tới đó. Tôi ngồi nói chuyện lai rai tâm sự với súng ngồi sau cùng. Xe chạy lòng vòng qua những phố
các em, lấy cái giỏ, bỏ vào đó vào cuốn sách, một cuốn xá nhộn nhịp, đầy ắp xe cộ như mắc cửi. Tự nhủ trong
sổ tay, bàn chải và kem đánh răng. Mẹ tôi lo lắng đi ra lòng, thôi nhé từ nay hết bay nhảy, thư viện, giảng
đi vào, lấy hết cái này cái nọ. Nào là quần aó, chai dầu đường, hẹn hò, dung dăng dung dẻ… Một hồi thấy cái
gió, cái lược…Bà cứ tất tưởi mà buồn rười rượi. Bố tôi bảng Trung Tâm 3 Tuyển Mộ và Nhập Ngũ, chuyến xe
luôn luôn ngắn gọn: “Đưa cho nó ít tiền tiêu vặt, vào định mệnh lăn bánh vào bên trong. Không biết thiên hạ
quân đội nó trang bị cho mọi thứ, không phải lo”. Mà làm cái trò trống gì trong văn phòng, bọn tôi được gọi
y như rằng, không sai một ly ông cụ nào. Có một vật xuống trước, nhìn xung quanh, thấy lố nhố những
bất ly thân của mấy anh con trai đó là cái lược, khi vào người là người. Ở đâu ra mà nhiều thế? Mà cái trại tôi
lính, nhất là ở quân trường tóc hớt có hai phân thì cái được đưa vào chỉ toàn là thành phần tài nguyên Sĩ
lược nó thất nghiệp. Quan không thôi. Chúng tôi được phát cho mỗi đứa
Vì cư ngụ ở tỉnh Gia Định, tôi đi xe lam tới Phòng một cái túi vải gọi là sac-marin, một cái muỗng, một
Tuyển Mộ và Nhập Ngũ Gia Định để trình diện, tưởng cái khay có chia dăm ba cái ô nhỏ để đựng cơm và đồ
sẽ bị hạch hỏi điều tra này nọ. Nhưng không, chỉ đưa ăn. Đi đâu cũng kè kè tha theo vì sợ…mất cắp. Mọi cái
cái thẻ căn cước, bản sao văn bằng cao nhất (tú tài hay đều lạ lẫm, ơ hơ thế ra cuộc đời lính của mình bắt đầu
các chứng chỉ đại học) thẻ lược giải cá nhân. Thế là như thế này ru? Buổi tối, vì không biết cơm lính như
xong nghĩa là đã trình diện nhập ngũ, người ta lấy giấy thế nào? Ăn ở đâu? Có ai dọn ra cho mình ăn không?
tờ của tôi, hí hoáy, đánh máy một lúc rồi trả lại tôi cái Lớ ngớ như mán về thành, đành nhịn đói. May có ít
thẻ căn cước. Sau đó tôi thơ thẩn trong khu vực của tiền trước khi đi Mẹ tôi dúi cho, hỏi thăm xuống câu
Phòng Tuyển Mộ. Đồng thời cũng thấy có vài anh trạc lạc bộ mua đại ổ bánh mì nuốt cho đỡ đói, kiếm nước ở
tuổi ngơ ngác vào làm những việc y như mình. Thì ra robinet, nước chảy như mèo đái lại có mùi rỉ sét thấy
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 12