Page 10 - dacsan-bk-2011
P. 10

Tôi đi lính
            (Riêng tặng các bạn khoá sinh dự bị sĩ quan khoá 8B+C /72)

               Cái thuở mà quốc lộ 1 được gọi văn hoa là “con   bàn qua tính lại bèn khăn gói đồ đạc balô đeo vai  leo
           đường cái quan” hay còn gọi là Quan lộ. Tính từ sông   lên con ngựa sắt đạp xe vô rừng cao su cách nhà chừng
           Bến Hải (vùng phi quân sự) ta có thể đi dọc suốt một   hơn chục cây số để cắm trại với nhau, ca hát nô đùa
           lèo qua các đèo Hải Vân, đèo Cả, tỉnh Quảng Trị, Huế,   trong vài ngày cuối tuần. Hồn nhiên vô tư lự, thoải mái
           Đà  Nẵng…vào  tới  miền  nam  VNCH.  Rồi  từ  thủ  đô   vô cùng. Tưởng chừng như chung quanh mình chỉ còn
           Saìgòn  ta  cứ  phon  phon  đổ  xuống  miền  đồng  bằng   ta với chim muông cây cối. Thiên nhiên hào sảng cho
           ruộng  lúa  phì  nhiêu  cò  bay  thẳng  cánh  tôm  cá  đầu   ta sự trong lành, tươi mát. Ôi cuộc sống sao mà thần
           đồng. Ấy là ta đi xe đò, còn nếu ta đi xe lửa thì vẫn   tiên thế ru.
           theo thiết lộ Bắc-Nam, tới Sàigòn, ta đi về Mỹ Tho hay    Cách nhà tôi khoảng vài cây số, có một trại lính
           tới  phan  Rang  ta  đi  xe  lửa  có  răng  cưa  lên  Đà  Lạt.   thành lập lúc nào tôi không rõ, lính gì tôi cũng không
           Thậm  chí  ta  còn  dung  quốc  lộ  1  bon  bon  tới  Nam   hay nhưng cứ đến đêm khi lũ trẻ con chúng tôi lên leo
           Vang, thủ đô của nước Cao Miên láng giềng của chúng   giường ngủ thì từng đoàn quân tập trận di chuyển qua
           ta. Thoải mái ung dung tự tại, của một “non nước hữu   nhà  chúng  tôi.  Họ  vừa  đi,  súng  ống  chạm  nhau  lạch
           tình”. Cuộc sống êm đềm, trong cảnh đất nước thanh   cạch, vừa hát. Nay tôi còn nhớ được bài hát có lời như
           bình, chính phủ vì dân mà lo cho dân sao cho có một   sau: “Tiến quân lên đoàn cọp biển oai hùng, lính mũ
           cuốc  sống  sung  túc,  phát  triển  về  mọi  mặt.  Cho  đến   xanh  đây  người  trai  anh  dũng…”.  Sau  này  tôi  được
           một hôm:                                             biết là trại lính đó là trại huấn luyện của Thủy Quân
                                                                Lục Chiến được bàn giao lại cho một đơn vị Biệt Động
               “ Vài hàng gởi anh trìu mến,                     Quân và họ dời lên căn cứ Sóng Thần. Chả thế mà tôi
               vừa rồi làng có truyền tin,                      chứng kiến các lớp đàn anh trong xóm tôi lớn lên hầu
               nói rằng nước non đang mong,                     hết đều tình nguyện đi lính Thủy Quân Lục Chiến.
               đi quân dịch là thương nòi giống….”                   Tình cờ một hôm có ông chú ở tuốt trên Bảo Lộc
                                                                ghé  qua  nhà  tôi  chơi,  trong  bữa  ăn,  tôi  nghe  loáng
               Cho tới bây giờ thú thật, tôi cũng quên mất tên tác   thoáng đâu như là chú tôi tạt qua để chào từ giã anh chị
           giả lẫn nhan đề bài hát nhưng mục đích của bài hát là   và các cháu để đi….quân địch.  Chú có vẻ lo lo, anh
           có  ý  khuyến  khích  tuyên  truyền  cho  tầng  lớp  thanh   em  tôi  bàn  tán  xôn  xao  còn  bố  tôi  bình  thản  “phán”
           niên  đang  sống  trong  một  quốc  gia  pháp  trị  tới  tuổi   một câu xanh rờn:
           hiến định (21 tuổi) thì tự nguyện thi hành quân dịch,     - Chú cứ yên tâm, đừng lo gì cả, vào lính người ta
           nghĩa là …đi lính.                                   lo cho chú hết mọi sự, sống tập thể cho nó quen đi . Số
               Đi lính mà tươi cười, vui vẻ lại lâu lâu có các em   là bố tôi gốc từ quân đội sang, Ông kề là đã từng làm
           gái hậu phương chờ đợi. Nuôi tằm dệt vải hay nương   Đại đội phó khi ông Nguyễn Bảo Trị là Trung uý  Đại
           rẫy vườn tược ngày ngày  chờ đợi anh trai tiền tuyến   đội trưởng. (sau này ông Nguyễn Bảo Trị lên tới Trung
           sau một vài năm đi quân dịch trở về mái nhà xưa xum   tướng). Bố tôi giải ngũ rất sớm, trở về dân sự làm công
           họp trong cuộc sống thanh bình êm ả. Lãng mạn, thơ   chức của bộ y tế. Nhưng vì gốc quân đội nên ông lại
           mộng quá đi chứ các bạn??                            biệt phái cho cục quân y, làm việc ở một quân y viện
               Tuy nhiên, đất bằng dậy sóng. “Tạo hoá gây chi   gần nhà. Bố tôi nói tiếp:
           cuộc hí trường”. Hàng ngày từ các phương tiện truyền      - Bất quá chú đi lính vài năm rồi giải ngũ, về nhà
           thông của chính phủ VNCH đã bắt đầu đưa tin chiến sự   lấy vợ (chú tôi còn độc thân). Còn lũ Việt minh (ông
           đó đây tuy không lớn và sôi động lắm. Chẳng hạn như   quen gọi bọn vc. là Việt Minh.) chẳng qua chúng nó
           lâu lâu có tin Việt cộng đắp mô chỗ này chỗ nọ, chặn   chỉ như bọn chó cắn trộm, có vài ba cây súng mút cơ
           đường đặt mìn, phá thiết lộ, giật sập cầu…Các đài phát   tông, cắc bọp vài ba tiếng vu vơ rồi trốn chui trốn nhủi
           thanh trổi những điệu nhạc quân hành, ca khúc chiến   như lũ chuột nhắt ấy mà.!...
           đấu…                                                      Thế  là  chú  tôi  lên  đường  nhập  ngũ,  ông  đi  lính
               Dầu vậy, tôi vẫn ngày hai buổi tới trường, yên ổn   như  thế  nào  sống  ra  sao,  đóng  quân  ở  đâu  anh  em
           sống  trong  một  ngôi  làng  nửa  quê  nửa  tỉnh  ven  đô   chúng tôi chẳng ai hay. Chỉ một lần bưu điện mang tới
           thành Sài gòn. Thỉnh thoảng anh em bạn bè họp nhau   nhà tôi một phong bì của chú trong đó có hình chú tôi
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                   9
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15