Page 6 - dacsan-bk-2011
P. 6

Tình Bất Khuất




               À! mười hai giờ!                                      Cô  gái  cười  thật  tươi,  nhỏ  nhẹ  thăm  hỏi  người
               Tiếng  chuông  báo  giờ  nghỉ  trưa  hôm  nay  nghe   khách lạ. À, bây giờ tôi đã hiểu ra tại sao cô nàng tóc
           thật dễ thương. Tôi hớn hở bấm thẻ về sớm nửa ngày   vàng xa lạ này lại chào tôi ngọt ngào như thế, thì ra lúc
           để lên phi trường. Nao nức cả tuần nay, giờ khởi hành   nảy nàng lấy cảm tình vì tưởng tôi là người có vé của
           đã đến. Chỉ còn muời tiếng đồng hồ nửa, mười giờ đêm   cái ghế cô ta đang ngồi.
           nay tôi sẽ được đáp xuống Cali để "Họp Khoá" sau 36       - Hình như cô ngồi trên ghế của tôi thì phải?
           năm xa cách. Năm giờ phi cơ mới cất cánh nhưng hai        - Vâng! số ghế của em là 5B, phía dưới kia!
           giờ tôi đã xách đồ đi ra trạm xe điện. Lòng reo vui rộn   Cô gái trả lời và trông như cô nàng đang cố dùng
           rã, "nắng (Vancouver) anh đi mà chợt mát!" và hành   từ cặp mắt đôi môi đến tất cả những gì duyên dáng của
           trang cho ba ngày đường chợt nhẹ hẳn ra, quanh tôi tất   nình để chinh phục cảm tình của chàng, nàng tiếp:
           cả thật đáng yêu.                                         - Chắc anh muốn em rời ghế này chăng?
               Mỗi lần lên phi cơ tôi lại nhớ đến chuyến bay đưa     Trời  ạ!  Thế  này  thì anh  chàng  này  sao  nỡ  lòng.
           tôi từ trại tỵ nạn cộng sản ở Mã Lai đến quốc gia định   Chàng có không thích cũng phải nhường cho xong:
           cư.  Toán  người  di  dân  chừng  mười  lăm  người,  được   - À.. không!... Không sao đâu, cô cứ ngồi đấy, tôi
           gởi  gấm  lên  chiếc  phi  cơ Boeing  747 to lớn  và  sang   lấy cái 5B cũng được!
           trọng. Chúng tôi nhìn nhau thấy mình rất giống nhau,      - Cám ơn anh rất nhiều.
           giống nhau cái ngơ ngác. Hành lý của tôi gọn lỏn trong    Lời  cám  ơn  và  nụ  cười  của  nàng  tóc  vàng  tiển
           cái túi đeo vai, vuông vuông hơn gang tay. Đến bây giờ   chàng chui vào cái ghế chính giữa, cách đấy hai hàng
           tôi còn cất giữ cái túi đeo vai này cùng cái quần "short"   ghế.
           mẹ đã may cho tôi. Cái quần vải công nhân viên màu        Chắc  chàng  lần  xuống  bên  dưới  và  ngồi  chưa
           xanh rêu đã theo tôi suốt chuyến vượt biên và bơi trong   xong, đã phải chứng kiến cảnh thay người đổi ghế phía
           biển cả. Bộ đồ đẹp nhất tôi mặc trên người, cũng là bộ   trên này. Nàng đứng ra ngoài lối đi cho ông bố và bà
           đồ tôi mặc chụp ảnh lưu niệm với L. G. Thành, là cái   mẹ bước ra để nàng vào cái ghế bên trong cùng và ông
           áo "jean" ngắn tay màu xanh của bạn cho, đã sờn bâu   bố ngồi vào cái ghế của nàng.
           vá víu lại, quần thì xin ở chùa trên Bidong dài lết phết,   Ông bố già thản nhiên mở sách ra đọc tiếp, chừng
           chân mang đôi dép "Nhật" lẹp xẹp. Gần ba mươi năm    như chẳng có gì đáng lưu tâm. Tôi trở về với trang báo
           rồi nhưng hình ảnh này cũng còn theo nhắc nhở tôi, cứ   đọc dở dang và nghe có tiếng cười khúc khích của hai
           bước lên phi cơ tôi nhớ mình vẫn là một người tỵ nạn   mẹ  con  ở  hàng  ghế  bên  kia. Tôi  ngẫm  nghĩ,  hồi  nảy
           cộng sản.                                            ông bố mà ngồi đây thì chắc gì chàng trai tốt bụng ấy
               Nắng mùa hè, hơi nóng theo cửa, theo người vào   đã chịu nhường chỗ.
           lòng phi cơ, máy lạnh chạy xì xào không kịp làm mát       Tôi mĩm cười với mình:
           dịu. Cất hành lý xong, tay không còn vướng bận, tôi       - Ôi, Eva! Thượng Đế tạo chi nàng ngọt hơn trái
           cởi cái áo kaki vàng khoác ngoài ra cho mát và nhìn   táo!
           tìm số ghế của mình. Ghế của tôi ngoài bìa, không khó     Sáng Chúa Nhật, trời Cali thật đẹp. Ngày vui qua
           tìm và cũng không làm phiền ai để ngồi vào. Cô gái trẻ   mau quá! Mới hôm tối thứ Sáu đây, bè bạn vòng tay
           ngồi hàng ghế bên kia lối đi cùng hai người chắc là mẹ   ôm mừng khi được gặp nhau ở phi trường. Đây, Sang,
           và cha, cười thật tươi chào và có vẻ rất vừa lòng khi tôi   Sơn, Thắng, Việt, Quan còn đâu đó ở từng trên của phi
           tìm đưọc chỗ và ngồi xuống. Tôi chẳng biết vì sao, thôi   trường. Thằng này nhìn ngắm thằng kia tìm nhớ lại nét
           thì có người chào vui vẻ thì mình vui vẻ chào lại cho   trai tráng của bạn mình, rồi "chê" nhau "sao mày ốm
           xong rồi ngồi xuống lấy báo đọc.                     quá!"  hay  "tóc  bạc  hết  vậy  mậy!"  Chỉ  có  mấy  thằng
               - Ô, chắc anh chàng này đang kiếm ghế            đứng tụm nhóm chờ chuyến bay của thằng bạn Điệp
               - Anh ấy nhìn chỗ mình ngồi đấy, con nghĩ sao?   đến sau để rước về, chuyện trò nghe như cả trung đội.
               - Không sao đâu, để con lo!                      Tiếng  "Đan  Mạch"  (ĐM)  đệm  cùng  mày,  tao,  vang
               Ba ngườì bên cạnh xì xào bàn chuyện, làm tôi tò   vang đầy một góc phòng chờ lấy hành lý. Tiếng cười
           mò ngó lên, thấy một thanh niên đã đi tới và đang đứng   đùa rộn rã, câu chuyện xưa nay tranh nối nhau khó mà
           nhìn cái ghế cô gái trẻ ngồi ngang tôi.              xen vào được.
               - Chắc anh tìm cái ghế này?
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                   5
   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11