Page 153 - DAC SAN BK 2015
P. 153

sản  sợ  hải,  ra  lịnh  cấm  đoán.  Nhưng  bạo  quyền   và đủ cứng để làm vũ khí. Nhớ lại, luật pháp ở đây
           cộng sản bất nhân, không bao giờ huỷ diệt được       rắc rối lắm, ranh giới giữa tự vệ và hành hung vừa
           đức tin và chính nghĩa!                              gần lại có nhiều lổ trống. Không khéo, lọt vào tội
               Thánh ca và những bài  hát  mùa Giáng Sinh       cố ý đả thương rất là phiền toái, tôi bèn bỏ cái cây
           vẫn bất diệt!                                        "báo" này lên băng ghế. Tay không cho dễ ăn nói
                                                                hơn với cảnh sát và toà án.
               "Ðêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng               Tôi dời Nam ngồi sát vào giữa tay vịn và Mai,
               Đất với Trời se chữ Đồng …"                      đở bị lọt té và người ta muốn bồng đứa nhỏ đi sẽ
                                                                bị vướng víu hơn. Tôi dặn dò Mai:
               Sắp đến giớ đóng cửa, giòng người trong các           - Chốc nửa, có thể thôi!… hai con ngồi ở đây
           lối đi xuôi  ngược vội  vàng.  Người  bán, nôn nao   để Ba chạy vào tiệm phụ Mẹ rồi chạy trở ra đây
           được về. Người mua sắm, ráng tìm cho đủ quà để       ngay.  Con  ráng  giúp  Ba  giữ  Nam  ngồi  yên  trên
           biếu tặng nhau.                                      băng ghế, đừng để em chạy theo Ba, bị té nghen
               Băng ghế trước nơi Phượng làm đã có người        con.
           ngồi,  không  đủ  chỗ  cho  ba  cha  con  tôi.  Tôi  dẫn      - Nam, con nhớ ngồi đây với  chị Mai, nghe
           con  sang  cái  băng  ghế  còn  trống,  xéo  phía  sau,   lời chị Mai, Ba thương con!
           cách đó không xa lắm. Ngồi đây, tuy không thấy            Còn  năm  phút,  tôi  nóng  lòng  ngó  đồng  hồ,
           được bên trong tiệm, nhưng cũng yên lòng hơn là      ngó cái gả áo da đang ngồi.
           chờ ngoài xe. Trong này có sưởi ấm, tôi cởi bớt áo        Tình thiệt, tôi cũng có gờm cái bộ dạng khoẻ
           lạnh  cho  con,  rồi  bồng  Nam  lên  băng  ghế,  cho   mạnh gắp đôi  gắp ba mình  lắm. Nhưng cái  máu
           ngồi kế Mai.                                         liều mạng thời trẻ, hình như còn sót chút ít trong
               Còn không đầy ba mươi phút là đến giờ đóng       huyết mạch, đối đầu đối mặt không được thì mình
           cửa. Bất chợt, tôi thấy bất an, cứ phải lưu tâm đến   tận dụng thời cơ vậy. Tôi ước lượng khoảng cách
           cái băng ghế phía trước Ardène, nơi bà nhà tôi làm   hai băng ghế, cở sáu hay bảy bước dài, thêm đoạn
           việc. Không biết người đàn ông ấy ngồi đấy từ bao    đường tới bên trong Ardène. Không thể mang đôi
           giờ. Tự dưng, tôi lấy làm thắc mắc về cái lối ngồi   giày  đi  tuyết,  chạy  theo  sau  lưng  anh  ta  với  cả
           nhìn chăm bẩm vào tiệm của anh chàng này. Tôi        chục bước vang vội tiếng lộp cộp như thế này thì
           ngó qua tiệm bán đồng hồ LaSwiss, rồi thắc mắc       lộ  chuyện  hết.  Tôi  bèn  tháo  đôi  giày  đi  tuyết
           dẫn  tôi  liên  tưởng  đến  các  vụ  cướp  giựt  thường   ra.Cảm thấy mang vớ dễ bị trơn trợt trên sàn gạch
           xảy ra khi năm cùn tháng tận. Không muốn nghi        bóng láng, tôi lột luôn đôi vớ. Chân trần đứng trên
           ngờ oan cho người đàng hoàng, nhưng tâm trí cứ       sàn  gạch  thấy  hơi  lạnh  và…  không  giống  ai,
           mâu thuẩn suy tính, lo ngại mãi!                     nhưng tôi thấy thoái mái và tự tin hẳn.
               - Không lẻ kẻ muốn làm chuyện phi pháp lại            Nhạc  chợt  ngưng  để  nhân  viên  xen  vào  báo
           gan lỳ ngồi chường mặt ra như thế?                   tin  đã  đến  giờ  đóng  cửa,  cám  ơn  và  chúc  mọi
               - Hay là hắn đang dò xét để hướng dẫn đồng       người "Merry Christmas". Mắt tôi chăm chú vào
           bọn khi ra tay?                                      người  mặc  áo  da,  chờ  đợi  những  cử  động  bất
               Rồi tôi lại lo âu hơn, khi nhận ra thêm, anh     thường. Hắn ta còn ngồi đó, dạng chân thoái mái,
           chàng này cao lớn quá. Cái áo da đen có dấu hiệu     ngó vô tiệm.
           của hội xe mô-tô dềnh dàng chiếm muốn hết cái             Vài  phút  sau,  có  hai  người  khách  xách  túi
           lưng, làm khung vai trông gắp đôi khổ người bình     hàng  hóa  rời  tiệm.  Không  nhìn  được  bên  trong
           thường. Tôi an ủi mình, để lấy chút tinh thần:       tiệm,  không  thấy  Phượng,  không  biết  còn  khách
               - Ngán gì, cái tướng to lớn dềnh dàng thì chắc   mua  sắm  bên  trong  tiệm  hay  không?!  Tôi  bồn
           phải chậm chạp hơn mình!                             chồn,  lo  âu.  Thường  thì  kẻ  cướp  đơn  độc,  hạng
               Còn chừng mười lăm phút, tôi xem đồng hồ,        loàng  xoàng,  hay  chờ  giờ  đóng  cửa,  tiệm  hết
           ngẩm nghỉ, thôi thì chuẩn bị trước là vừa và chẳng   khách  để  uy  hiếp.  Ngồi  đây  không  thấy  rõ  bên
           mất mát chi. Tôi cuốn tờ nhật báo thật chặt thành    trong, nóng lòng quá, không muốn rời hai đứa con
           một ống chừng ba gang tay, cầm cũng vừa tay lắm      trên băng ghế quá sớm, tôi đứng dậy ngóng vào,

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 153
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158