Page 189 - DAC SAN BK 2015
P. 189
Nàng không buồn trả lời câu hỏi của họ, tủi - Nầy nhé. Có lẽ em đã đói bụng rồi, thôi thì
thân ngồi khóc nức nở một mình. Nhân viên công anh mời em đi ăn tối lót lòng vậy. Có được không
lực bèn gọi: nào?
- Call Tuan in for translation. (Gọi Tuấn vào - Dạ được.
thông dịch.)
Tuấn bước vào phòng tự giới thiệu: - o O o -
- Tôi là Đình Tuấn, nhân viên kiểm soát công
viên thác Niagara có nhiệm vụ thông dịch. Mong Ngồi trong nhà hàng Olive Garden tại thị trấn
cô hợp tác điều tra tai nạn xẩy ra. Niagara Falls(NY) đã hơn 9 giờ tối, hai người vừa
- Chào anh Tuấn. Em là An Bình. Cảnh sát ăn đồ Ý vừa hàn huyên trò chuyện. Qua ánh đèn
nghi ngờ em có ý tự vận? Em không biết trả lời của nhà hàng, Đình Tuấn thấy nét mặt của An
câu hỏi của họ như thế nào? Xin anh nói đỡ cho... Bình đỡ hơn lúc chiều, như đang thoát ra khỏi cầu
- Cô muốn tôi nói làm sao? vồng buồn chán.
- Anh nói là em quên uống thuốc tăng huyết - An Bình không ngại cho biết năm nay em
áp điều trị vào buổi sáng nay, nên tâm thần bị rối bao nhiêu tuổi?
loạn rồi tự nhiên rớt xuống nước lúc nào đó không - Ủa, tưởng cảnh sát thác cho anh coi hết hồ
hay. sơ lý lịch rồi?
- Cô muốn tôi nói dối với họ như vậy ư? - Họ chỉ gọi vô thông dịch mà thôi.
- Thì anh giúp em một lần vậy…có được - Thật ra năm nay em tròn 21 tuổi. Còn anh?
không anh? - Anh lớn hơn em 2 con giáp đó. Xin đừng gọi
Thấy gái trẻ năn nỉ ỉ ôi. Nghĩ tình đồng hương chú bằng anh, mà hãy gọi anh bằng chú nghen, An
nên chàng động lòng trắc ẩn, bèn đổi khẩu cung Bình (chàng cười đùa tiếu lâm).
thông dịch để nàng khỏi bị rắc rối về luật pháp. Nàng mắng “iêu” cợt đùa:
- Thôi được. Cô ký tên vào biên bản nầy và có - Anh nói gì lạ dzậy. Nhìn kỹ coi, anh mới
thể rời khỏi đây. Nhớ là uống thuốc điều đặn đó “băm mí” tuổi đầu. Trông anh trẻ và khỏe mạnh
nghe. hơn so với tuổi đời. Vậy anh sinh năm nào?
Đình Tuấn bước ra khỏi bi-đinh của sở cảnh - Anh sinh ra đúng vào ngày lịch sử 30 tháng
sát công viên thác, định lấy xe ra về nhà thì thấy 4/1975.
An Bình đứng chờ sẵn ở bãi đậu xe từ lúc nào. - “Là ngày giải phóng miền Nam đó mà,” An
Nàng lên tiếng: Bình nhấn mạnh.
- Cảm ơn anh Tuấn đã cứu mạng và giúp đỡ - Ấy chết! Sao em lại dùng danh từ đó.
em! - Thì lớp trẻ trong nước vẫn thường gọi như
- Chuyện nhỏ mà. vậy. Có phải một mình em đâu? Bộ anh có vấn đề
- Nầy, cô ở đâu lận. Không ngại thì tôi đưa cô hả?
về nhà nhé. - Ừ, anh không thích danh từ ấy.
- Em ở tận bên Toronto cơ, nhưng đã trả lại Quê quán của em ở đâu vậy?
phòng trọ rồi. Em không định trở lại thành phố đó - Xã Trung Lập Hạ, Huyện /Quận Củ Chi.
nữa. An Bình vừa nhắc tới địa danh đó, thì nét mặt
- Vậy em là du học sinh à? của anh ta sầm xuống.
- Dạ. - Anh bị sao vậy? Nàng đập tay chàng hỏi
- Qua bển được bao lâu rồi? han.
- Hơn 2 năm rồi anh ạ. - Vì anh có người cha hy sinh tại xã đó.
- Làm sao qua Mỹ được? - Ba anh thuộc phe cách mạng hả?
- Sổ thông hành của em còn gia hạn sử dụng - Không, ba anh bên phía quốc gia.
hơn 6 tháng du lịch ở Mỹ. Cũng may là không bị - Vậy là ba em và ba anh nghịch phe rồi, nàng
ướt vì giấy tờ giữ trong bịch nhựa “zipper seal” đó nói năng ngây thơ như đứa trẻ con.
anh. - Em là con của cán bộ hả?
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 189