Page 223 - index
P. 223
Năm 75! Hết chỗ để nói, lộn xà ngầu. Cớ sao làm ăn khỉ gì được nữa . Không biết có phải nhà
tên chăn trâu làng tự dưng thành chủ tịch. Người của mụ Loan không đây?
giàu thì te tua hơn nhà nghèo. He he Lần đầu tiên ở xứ Mỹ tôi bị te tua thật sự. Cứ
Phong trào bỏ ruộng nuôi tôm rầm rộ khắp nơi. leo lên, leo xuống, dời thang, cắt chưa tới đâu, cái
Tôi cũng liều mạng bỏ hết vốn ra đào vuông, nuôi thân ốm như con mắm của tôi đã hết xíu quách rồi.
tép. Người ta làm thì phá sản, còn mẹ con tôi thì Tôi ngồi thở như trâu. Ngồi mà hy vọng con vợ
trúng mùa lia chia. tôi chường mặt ra. Con mụ này giàu rồi làm phách
Từ nuôi tôm, rồi thu mua tôm, dựa, chứa tôm, dữ nha!
phân phối thực phẩm. Tôi giàu hồi nào không hay. Trời Seattle khá lạnh, thế mà mồ hôi, mồ kê tôi
Tôi đột nhiên trở thành bà chủ trẻ đẹp, mấy tên chảy ròng ròng. Tôi vừa thở, vừa khệ nệ mang
thanh niên, bộ đội bu tôi như ruồi, tôi chán ngán chiếc thang dời sang chỗ mới. Tiếng người đàn bà
đám ruồi nhặng ấy lắm. phía sau
Dạo ấy làng tôi ghe thuyền nhiều lắm, chuyện -All done?
vượt biên ngày âm ỉ, dân trong làng cứ ngày qua Tôi quay lại, vợ tôi hiện ra trắng tinh, đẹp đẽ
lại biến mất vài người. Việt kiều vinh quang về như một hoàng. Tim tôi ngừng đập một giây, tôi
nước, ngày đi đánh cá, ngày về danh ca càng làm với chiếc thang khốn khổ trên vai, từ dưng biến
mọi người mơ ước ra đi dữ lắm. thành tượng đá.he he he!
Tôi âm thầm lo liệu sang nhượng, tích trử tiền -Loan đấy ư? Tôi cà lăm, cà lặp.
bạc. Bỏ xứ nghèo ra đi. -Ông là ai mà biết tên tôi?
Xứ Mỹ. Sẵn tiền, tôi sang tiệm nhỏ cung cấp -Bình. Phục Bình đây! Loan không nhận ra
vật dụng về nghề làm móng. Phục Bình con xem sao?
thế mà thông minh, học giỏi. Đến năm 94/95 gì Mà làm sao nàng nhận ra tôi cho được. Tôi ốm
đó, thằng bé tốt nghiệp bác sĩ, nhờ vốn của mẹ, nhom, đen thui, áo quần cũ mèm, đầu đội chiếc
thằng bé mở phòng mạch đề tên. BS Trần Lê Phục nón quân đội TQLC, râu ria mọc không hàng lối,
Bình tên Mỹ Là Benny Tran.v.v đứng đấy với chiếc thang nhôm trên vai. Chắc
Đời đúng là một giấc mộng! không có hình ảnh nào sống động như thế hi hi hi.
Gần hơn hai thập niên rồi chứ ít ỏi gì..
Chàng.. Loan mắt , miệng mở to thảng thốt.
Tìm mãi nay mới biết được tin tức của vợ con -Anh Phục Bình? Anh đến đây làm gì?
tôi ở tận Seattle. Nằm đêm suy nghĩ dữ dội, tôi -Tôi chỉ muốn gặp lại hai đứa nhỏ mà thôi.
quyết định lái chiếc xe cà tàng cùng mọi vật dụng, Please Loan! Tôi nói như van xin
chạy cà rịch cà tang lên kiếm vợ con, cũng gần hai Mụ Loan thở một hơi dài, khuôn mặt nhu giản
mươi năm rồi, tôi không gặp mặt. lại
Ui cha! Nhà chi mà to thế nầy! Lại nằm tuốt -Không phải tôi muốn khó dễ với anh. Hai đứa
trên cao. nhỏ tin rằng anh đã mất đã lâu. Nay cha của chúng
Từ phìa dứơi tôi đứng tần ngần rồi bấm bụng là thằng Mỹ kia. Vả lại, giờ chúng lại không nói
đi lên các thang cấp. Tôi nhấn chuông, giọng nhiều được tiếng Việt nữa. Anh có gặp lại chúng
người đàn ông Mỹ vang từ hộp cửa chỉ khó cho mọi người mà thôi, nhất là tôi. Anh
-Who's there? có thấy thế không?
-Me, me, gardener! Tôi lúng ba, lúng búng Tôi ngẫm nghĩ, lột nón xuống, nhìn lại bà vợ
-Honey! you called a gardener? xinh đẹp của tôi một lần cuối, rồi lặng lẽ vác đồ
-No! I did not. Tiếng đàn bà nho nhỏ. nặng xuống nhà.
Một ông Mỹ to như Hercule bước ra, nhìn tôi, -Tiền công của anh đây! Tiền công của anh
nhìn xuống chiếc xe chiến của tôi. đây!
-Well! You are here, you can do the hedges ok Mẹ nó! Bao nhiêu mà làm dữ thế! Tôi cứ lầm
Ok! Lỡ phóng lao phải nhào theo. Con bà nó! lũi đi không hề ngó lại, mặc cho hai vợ chồng phía
Vác thang, vác kéo lên tận trên nhà là die rồi, còn
223
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX