Page 222 - index
P. 222
Dù có chút tiền nhưng chúng cũng không giúp -Ủa! Con Loan đâu? Mẹ tôi sờ sờ tay của tôi,
nhiều cho mẹ tôi. Bà cũng qua đời, mang theo đời mắt bà rươm rướm
con gái của tôi. Vài tháng sau tôi hay mình có bầu. -Mẹ con của nó đi rồi.
Nhờ món tiền nhỏ của thằng cha đưa bé trong Bà thở vào tai tôi.
bụng, tôi trồng trọt rau cải, bỏ mối ở chợ làng, tạm -Chúng vượt biên rồi!
sống qua ngày, chờ ngày sinh nở. Thỉnh thoảng Những ngày tù tiếp nối của tôi lại thêm nhiều
mấy đứa nhỏ mất dạy trong xóm chạy ngang ném phiền muộn. Mưa nắng và thời gian nơi đây càng
đất bùn vào nhà gào lên. lúc càng làm ruột gan tôi khô héo thêm.Và tôi vẫn
- Con đĩ nhà nông, không chồng có chửa! chờ mãi trong trại tù.
Lúc ấy ,tôi đâm nhớ anh chàng có nốt ruồi dưới Rồi cũng đến ngày chúng thả tôi về . Saigon
mắt trái kia hết sức. giờ với tôi sao xa lạ và vô cùng hoang vắng. Tự
dưng tôi bị chối bỏ, bị đe doạ, bị trách cứ hằng
Chàng... ngày. Tôi là ai? Tên du thủ, du thực, đứng đường,
Con bà nó! Sau cái vụ 'mây mưa' với cô gái đồi mua đi, bán lại, dối trá, lừa lọc, gian hùng để sống
Thượng Đức kia. Tôi đói cả tháng và xui tận sót. Mẹ tôi buồn rầu riết rồi cũng buông tay ra đi.
mạng. Đại đội tôi đánh nhau với bọn vẹm lu bù. Tôi đâm chay lì , cô độc như một hòn đá. Ít cười,
Tôi bị thương và được chuyển về bệnh viện Cộng ít nói. Đêm đến nhớ vợ, nhớ con và cô gái Thượng
Hoà điều trị, cũng may không sứt mẻ gì hết, lại Đức không bao giờ hiện hữu nữa.
được giải ngũ hạng hai gì đó và làm việc ở Bộ chỉ Cuối năm 92 tôi được qua Mỹ theo diện HO.
huy tại Saigon. Nhờ đám bạn cùng khoá bên ấy hết lòng giúp đỡ,
Tôi lấy vợ giàu, thăng cấp, có hai đứa con trai, tôi cũng không đến nỗi nào. Tôi chịu khó ngày
đời sống thong dong. Không hề nhớ chút gì đến học, đêm làm hòng học ở các tiệm ăn VN, cũng
cái chuyện lăng nhăng ở vùng Thượng Đức xưa thành Việt Kiều như ai.
nữa. Nghe theo lời khuyên của đám bạn, tôi mua
Năm 75! Miền Nam mất. Đời sống đảo ngược, thú một chiếc xe thùng cà tàng nhỏ, săn tìm từ nguồn
thành vua, dân thành thú. Dân miền Nam mất ráo đồ cũ, tôi tậu mọi dụng cụ thuộc về vườn tược và
trọi, rủ nhau lớp đi tù, lớp bỏ nước ra đi. bắt đầu cho công việc mới mẻ.
Tôi và ba tôi, người là 'nguỵ bé' kẻ là 'nguỵ Tôi đậu xe trong bãi đậu gần các tiệm VN. Trên
lớn', khăn gói chui đầu vào tù. Ba tôi bị đưa tận thành cửa xe tôi viết. Benny Le. Chuyên viên làm
miền Bắc, (sau đó vài năm, nghe đâu ông mất một vườn . Ngoài ra tôi còn ghi thêm trên một tấm giấy
cách mơ hồ) cứng, đặt trên kiếng xe. Tôi kiêu ngạo viết. Benny
Còn tôi, từ trường Văn Khoa đến thành Ông Le. Kỹ Sư Nông Lâm Súc. Chuyên cắt cỏ, tỉa cây,
Năm Hóc Môn, rồi lại chuyển vùng Trên. nơi tôi đổ rác, làm mọi chuyện, kể cả cắt móng chân cho
tù cũng không xa mấy nơi tôi đã từng đánh nhau chó, cắt móng tay cho bà chủ.he he he!
với lũ vẹm trước kia. Đúng là 'NHÂN QUẢ' hỉ! Ngày tôi cứ thế mà chờ thân chủ gọi. Sống
Chuyện cải tạo là chuyện dài, te tua, kể sao cho phần lớn nhờ vào tiền tip mà thôi.
xiết. Có điều ngày ngày tụi tôi phải ra rừng để đốn
cây về dựng trại, tôi đi qua một xóm nhỏ, tôi mơ Nàng....
hồ nhớ, dường như đây là nơi của cô bé Thượng Thằng Phục Bình con cũng ra đời lầm cửa. Mẹ
Đức ở là phải. Chỉ có vài năm mà cảnh vật đã thay ăn độn, con thì bú dậm với nước cháo, mới vài
đổi ghê nhỉ! ngày nó cùng mẹ phơi nắng trồng rau cỏ. Trời sinh
Đâu dám ngó tới, ngó lui. Cái tên bộ đội nó cá thì sinh nước. Mẹ con cứ sống nhăn răng ra.
ngứa tay nện cho mình một bá súng là sưng mẹ Tôi đặt tên nó cũng là Phục Bình , mang hai họ.
đầu như chơi. Trần Lê Phục Bình. Tên nghe như quan lớn chớ
Hai năm đầu vợ tôi ra thăm nuôi đều đặn. Đột bỏ sao!
nhiên lần thăm nuôi này tôi lại thấy mẹ tôi, còng
lưng vác túi xách lên thăm.
222
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX