Page 217 - index
P. 217

hàng về” thì Quỳnh cũng mang tô và muỗng ra            thảo ăn, biết chia ngọt sẻ bùi với anh em bè bạn.
           làm nhiệm vụ. Anh Hiếu cầm chén cơm của mình           Nhưng làm sao so sánh được với Tăng Ngọc Hiếu
           đưa đến trước mặt Quỳnh và môi nở một nụ cười          lúc ở Trại Trừng Giới A20. Một muỗng cơm lưng
           thật tươi chờ đợi. Quỳnh hiểu ý múc một muỗng          lúc ấy giá trị gấp ngàn lần những tôm, cua, cá bây
           cơm rồi tiếp tục quay qua những chén cơm khác          giờ. Bởi muỗng cơm lưng đó là máu của mình, là
           nằm la liệt trên nền nhà ăn. Ôi! Nụ cười của anh       thịt của mình, là sức sống và có khi là chính sinh
           đẹp quá! Trên khuôn mặt khô cằn, hốc hác của           mạng của mình.
           anh Hiếu nụ cười như một bông hoa tươi thắm làm          Nụ cười tươi trên khuôn mặt hốc hác khổ đau
           sáng cả một góc nhà ăn. Và những lần chia cơm          của anh Hiếu đã theo tôi đến tận bây giờ. Tôi đã
           kế tiếp, anh Tăng Ngọc Hiếu - một người có hoàn        đánh mất hơn 12 năm tuổi thanh niên, tuổi đẹp
           cảnh gia đình bi đát, có tâm sự trĩu lòng - vẫn nở     nhất đời mình trong các trại tù. Gia đình tôi vì thế
           nụ cười tươi trên môi, cầm chén cơm đưa tới trước      mà tan nát. Nhưng vớt vát lại tôi đã học hỏi được
           mặt Nguyễn Văn Quỳnh chờ đợi.                          rất nhiều điều nơi các bậc đàn anh đầy kiến thức
             Trong cuốn truyện Ngày Phán Xử Cuối Cùng             và kinh nghiệm sống; đã nghiên cứu âm nhạc, thơ
           của Blaga Dimitơrôva, nhà văn nữ người Bungari,        ca và đã viết được những bài nhạc, bài thơ được
           tác giả cũng có chương viết về một nụ cười. Trong      khá nhiều người yêu mến. Và mỗi bước tôi đi trên
           một chuyến viếng thăm miền bắc Việt Nam lúc            đường đời lâu lâu lại có nụ cười của Tăng Ngọc
           chiến tranh còn khốc liệt bà được nhà thơ Tố Hữu-      Hiếu hiện ra, gợi nhớ biết bao kỷ niệm bi thương,
           lúc ấy là Trưởng Ban Tuyên Huấn Trung Ương             hào hùng  ở  Trại  Trừng  Giới.  Tôi  bỗng nhớ tới
           Đảng- sắp xếp cho đi thăm một ngôi làng vừa bị         đoạn  nhạc  của  Nguyễn  Văn  Thiệp  -  một  thành
           đánh bom. Khi bà và đám quan chức Việt Nam             viên trong cái “văn bút” nho nhỏ mà chúng tôi
           tháp tùng bước vào một căn nhà đã được chọn            thành lập ở Phân Trại B:
           trước, họ được một cụ bà da mặt nhăn nheo chào           “Tôi vẫn còn nằm trong tay quân gian tham;
           đón bằng một nụ cười. Nụ cười quá đẹp đã làm nữ        sống đọa đày không kêu ca than van; vẫn một lòng
           sĩ người Bungari choáng váng. Bà đã viết một câu       yêu em nơi phương xa; tim vẫn chứa chan tình
           (tôi không nhớ nguyên văn) với ý nghĩa: “Tôi đã        người thiết tha.”
           bay bao nhiêu ngàn cây số đến đây chỉ để thấy một        Ra khỏi Trại Trừng Giới mà vẫn còn giữ được
           nụ cười.” Bà không biết rằng bà đã bị lừa. Nụ cười     trái tim chan chứa tình người là chúng ta đã chiến
           của bà cụ ấy là giả tạo, đã được dàn dựng trước.       thắng. Hình như tôi đã từng viết ở đâu đó: Chúng
           Đàng sau nụ cười của bà cụ là cái gậy của cả một       ta “mỗi người một hoàn cảnh riêng, có cách chiến
           bộ máy “chuyên chính vô sản”, là công an, là tổ        đấu  riêng,  đã  đóng  góp  vào  chiến  thắng  chung
           dân phố, là mặt trận tổ quốc, là hội phụ nữ, là hội    trong trận chiến giữa một bên là sự bạo tàn sắt
           những người cao tuổi, là tem phiếu để mua thực         máu của cộng sản, một bên là những người tù A20
           phẩm. Bà cụ không muốn làm khổ chính mình,             bằng xương bằng thịt.” Và khi nói về cái kho vũ
           không muốn làm khổ con cháu nên đã phải đeo            khí đa dạng của người tù A20 bằng xương bằng
           cái mặt nạ có nụ cười ấy lên khuôn mặt cằn khô         thịt chống lại đám cai tù cộng sản sắt máu bạo tàn,
           của mình. Nụ cười của Tăng Ngọc Hiếu hoàn toàn         xin đừng quên Nụ Cười Của Tăng Ngọc Hiếu.
           khác. Đó là nụ cười của sự tự nguyện chia sẻ, của
           sự đùm bọc yêu thương. Đó là nụ cười của lòng          (1) Tăng Ngọc Hiếu Sinh 1936
           dũng cảm, đức hy sinh và tình nhân ái.                 ĐHSP SG 63-67
             Giờ đây được sống trên nước Mỹ tự do, của            Khóa 8/68 Thủ Đức
           ngon vật lạ ê hề. Do ở sát biển, tôi thỉnh thoảng      Tù 75-84
           tặng anh bạn này pound tôm càng, anh hàng xóm          Biệt Giam nhiều lần, tổng cộng hơn 1 năm
           kia mấy con cua gạch, chị người quen nọ vài con        Hiện ở Mỹ
           cá tươi mới từ tàu đem về. (Toàn của thiên hạ cho
           chứ không phải mua.) Thế mà cũng được tiếng là         Phạm Đức Nhì





                                                                                                               217

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222