Page 213 - index
P. 213
với nhau tới đầu bạc răng long mà phải không - Thanh.
anh? - Dạ, em đây, anh tỉnh rồi à, em mừng quá anh
Tôi cứ hết đi ra, lại đi vào lẩm bẩm như một ơi. Để em đi báo với bác sĩ nhe, em sẽ về ngay.
con điên. Hôm nay, tôi đang tính nhờ cậu tôi hỏi Trước khi đi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên môi
thăm tin tức về anh, thì anh Trương, một người anh, hình như tôi thấy anh mỉm cười, một nụ cười
bạn cùng đơn vị đi với một người lính đến nhà tìm nhè nhẹ trên đôi môi khô khốc. Đưa tay gạt những
tôi: giọt nước mắt còn vương trên má, tôi bước nhanh
- Chị Phổ, anh Phổ bị thương, đang nằm ở ra khỏi phòng.
Tổng Y Viện. Tôi đến đón chị vào thăm anh ấy. Những ngày dài ở bên giường bịnh với anh, tôi
Nghe nói anh bị thương, cả người tôi lạnh toát, đã nghiệm ra một điều cho riêng tôi: Dù trong
chân tay tôi cứng đờ. Linh tính của tôi đã không hoàn cảnh khắc nghiệt, khó khăn và tồi tệ cách
nói láo với tôi.Tôi nhìn anh Trương trân trân một nào, chỉ cần trong lòng mình có một tình yêu chân
lúc, rồi như chợt tỉnh, tôi cuống quýt: thật, thì những lo lắng, muộn phiền cũng không
- Anh ấy bị thương ra sao, có nặng không. Dạ làm mình đổ gục được, không những vậy nó còn
…dạ tôi vào ngay, vào ngay với anh ấy bây giờ. là điểm tựa, là động lực giúp mình có thêm nghị
Với tay lấy vội chiếc áo khoác ngoài, rồi cứ lực sống. Tình Yêu có nghĩa là nghĩ về nhau, lo
thế, chân đất tôi chạy ào ra cửa. Anh Trương vội cho nhau, chăm sóc cho nhau và đó chính là mình
chạy theo: đã cho nhau tất cả cuộc đời.
- Chị Phổ, xin chị bình tĩnh, anh ấy…không sao Sự suy nghĩ này đã giúp tôi vượt qua được
đâu. Chị quên đi dép rồi kìa. Tôi sẽ chờ chị ở những bi quan, có được sự mạnh mẽ để đứng vững
ngoài xe. trong thời gian anh bị thương và thời gian sau này
Lúc này tôi không còn đầu óc nào để mà nhớ khi anh bị đưa vào một nhà tù tàn bạo nhất thế kỷ:
đến chuyện gì. Ai bảo sao tôi làm vậy. Với tôi chỉ Tù cải tạo.
có anh và những giọt nước mắt. Tiếng cánh cửa mở và tiếng huýt sáo của Phổ
Anh nằm đó, cặp mắt nhắm nghiền, thiêm đã kéo tôi về thực tại. Tôi đứng lên nhìn Phổ bước
thiếp, hơi thỡ nặng nề. Cái chân bị thương được về phía mình với nụ cười trên môi. Hạnh phúc
băng bó từ đùi xuống qua đầu gối, những vệt máu đang ở quanh tôi, trong ánh nắng vàng rực rỡ,
đã khô trên mặt băng. Cả người anh được cột chặt trong tiếng chim ríu rít và trong nụ cười của Phổ.
vào giường để tránh khi anh cử động làm động
đến vết thương. Thỉnh thoảng anh rên lên nhè nhẹ. Tường Thúy
Ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay anh, úp
mặt vào đó, tôi thì thầm nho nhỏ trong dòng nước
mắt nhạt nhoà:
- Phổ ơi, em đến với anh rồi đây, anh có biết
không? Anh nói anh về với em với con sao giờ
anh lại nằm đây. Tỉnh dậy đi anh, tỉnh dậy đi để
nói chuyện với em nè. Đừng ngủ lâu như thế,
đừng làm em lo nhe Phổ. Em yêu anh lắm anh có
biết không. Con cũng yêu anh nữa. con ngoan
lắm,nó đang tập đi để khi anh về anh sẽ dắt mẹ
con em đi chơi. Phổ ơi, tỉnh lại đi anh. Phổ ơi.
Đột nhiên tôi thấy bàn tay anh như xiết nhẹ tay
tôi. Tôi ngửng lên, cặp môi khô của anh đang mấp
máy, tôi nhổm người, kề mặt mình sát mặt anh, tôi
nghe tiếng anh yếu ớt gọi tên tôi:
213
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX