Page 208 - index
P. 208

dì. Đưa đồ ăn xong tôi lại ù chạy trở về. Gần tới        - Ngồi một mình nơi vắng vẻ này sao? Nguy
           nhà bỗng một tiếng như bom nổ hình như gần lắm,        hiểm lắm, cô không sợ tụi VC hả? Hãy để chúng
           mặt đất bị rung rinh.  Đang chạy, giật mình tôi té     tôi đưa về cho, đây là bổn phận của chúng tôi mà.
           nằm  xấp  trên  mặt  đường.  Cơn  sợ  hãi  làm  tôi      Nghe vậy, tôi đành chỉ nhà cho các anh. Tôi cố
           không  đứng  dậy  được,  tôi  cố  lết  vào  sát  chân   đứng lên lần nữa, nhưng không được. Thấy vậy,
           tường một căn nhà gần đó. Ngồi một lúc đã tỉnh         anh đưa cây súng của anh cho người bạn:
           hồn,  tôi  gượng  đứng  dậy  để  đi,  nhưng  không       - Cầm dùm tao, điệu này phải bế cô ấy về nhà
           được, đầu gối tôi đau điếng, nhìn xuống, bấy giờ       rồi.
           mới biết chân mình đã bị thương. Có lẽ vì chạy           Nghe nói bị bế, tôi giãy nảy:
           quá mau nên khi té, đầu gối đã bị đập mạnh xuống         - Không, không…không phải làm thế đâu, tôi
           đường, trúng vào đá nên bị cắt một vết khá sâu,        đi được mà.
           máu ra lênh láng. Tôi dùng tay bịt vết thương cho        - Đi gì mà đi, đây là lệnh không được cãi.
           máu  đừng  chảy,  vừa  cố  xé  vạt  áo  để  băng  vết     Rồi anh cúi xuống bế thốc tôi lên, nhẹ nhàng
           thương lại vừa nhìn xung quanh mong có ai đó có        như bế một con mèo. Biết không thể giãy dụa để
           thể giúp mình không. Vết thương đau quá làm tôi        làm khó người ta, tôi đành ngoan ngoãn nằm yên
           chảy nước mắt. Vừa đau lại vừa sợ, tôi co người        trong vòng tay rắn chắc của người lính trẻ mà cả
           lại nấp sau một góc tường, dúi đầu xuống khóc          người tôi cứ run lên, cứ nóng bừng lên, trong tiếng
           một mình, bỗng tôi nghe có tiếng người gọi ngay        cười của những người lính:
           trước mặt:                                               - Ông thày khỏe thiệt, giờ mới biết đó.
             - Cô ơi, cô bé ơi.                                     Anh mỉm cười và nháy mắt với tôi trước câu
                Giật mình, nhìn lên, trước mặt tôi là một toán    nói đùa của bè bạn.
           lính trẻ khoảng bốn năm người, quần áo rằn ri,           Các cụ xưa thường nói: “Hữu duyên thiên lý
           súng ống lỉnh kỉnh. Một người lính ngồi xuống          năng  tương  ngộ,  vô  duyên  đối  diện  bất  tương
           trước mặt tôi, anh hỏi với vẻ lo lắng:                 phùng” quả là không sai. Gần một năm sau, tôi
             - Cô bị thương hả, có nặng lắm không? Có cần         tình cờ gặp lại anh trong một tình huống hơi đặc
           chúng tôi giúp gì không?                               biệt. Chiều hôm ấy khi đi học về, xe bị hư, tôi phải
             Biết là gặp lính của mình, tôi mừng lắm, nước        ngồi bên lề đường để chờ sửa, bỗng nghe tiếng rú
           mắt còn ràn rụa trên mặt, tôi lí nhí trả lời:          của một chiếc xe gắn máy phóng nhanh, tiếp sau
             - Dạ không, cám ơn các anh, tôi… không sao.          đó là tiếng xe bị đổ, tôi quay ra và thấy một anh
               Vừa nói, tôi vừa nhỏm đứng dậy, nhưng chỗ          quân  nhân  cùng  chiếc  xe  honda  ngã  lăn  trên
           đau lại nhói lên làm cả người tôi khuỵu xuống.         đường, thấy vậy, tôi liền chạy ra phụ anh đỡ chiếc
           anh lính đã kịp đỡ cho tôi khỏi té, anh cười bảo       xe lên và dắt vào lề. Chợt tôi nghe có tiếng người
           tôi:                                                   quen quen:
             - Không sao, mà như vậy đó hả, để chúng tôi            - Phải Băng Thanh không?
           giúp cô băng lại vết thương nhé.                         Tôi nhìn lên ngỡ ngàng:
               Nhìn miếng vải buộc vết thương xé từ vạt áo,         - Anh… anh… Phổ, là anh sao? Tay anh chảy
           anh gật gù nhìn tôi:                                   máu rồi kìa.
               - Không tệ, cũng biết tự cầm máu. À, nhà cô có       Anh nhìn tôi vừa cười vừa lấy khăn tay lau nơi
           gần đây không để chúng tôi đưa về.                     vết thương:
              Thấy vết thương tuy đã bớt chảy máu, tôi cũng         - Còn nhận ra tôi à. Cứ ngỡ Băng Thanh không
           không biết mình có thể đi một mình được không          còn nhớ chứ. Trầy chút xíu không sao đâu, chưa
           vì đầu gối bên kia cũng đau lắm, lúc này, trong        đến nỗi Băng Thanh phải bế tôi vào lề đâu.
           lòng thật tình tôi rất muốn nhận sự giúp đỡ nhưng        Tôi cúi đầu xuống, đỏ mặt không trả lời anh
           lại ngại không muốn làm phiền các anh, nên tôi         khi nhớ đến lần đó, lần đầu tiên được một người
           ngập ngừng:                                            con trai ôm trong tay. Tôi nghĩ thầm trong đầu:
             - Cám ơn lòng tốt của các anh, tôi… ngồi đây         “Cái anh này, chuyện xưa như trái đất rồi mà nhớ
           một lát cho bớt đau sẽ tự đi về.                       hoài”.Hình như đoán được ý nghĩ của tôi anh tiếp:




                                                                                                               208

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213