Page 207 - index
P. 207

CHO NHAU CUỘC ĐỜI





             Thành phố nơi tôi ở mùa Hạ đã bắt đầu len lỏi          Nói xong cậu gọi điện thoại xác nhận với đơn
           vào, khi nhìn những chiếc lá xanh trên cây trổ mầu     vị, rồi vội vã thay đồ tác chiến với nón sắt, áo giáp,
           đậm hơn và khí hậu cũng cảm thấy ấm áp hơn.            súng dắt lưng và phóng xe đi giữa tiếng súng lẫn
           Đứng trong cửa sổ trông ra vườn, tôi thích thú         tiếng pháo ròn rã chung quanh xóm tôi ở.
           ngắm đám cây ăn quả. Những cây cam, cây quýt,               Một đêm không ngủ kinh hoàng.Nỗi sợ hãi bao
           cây bưởi, cây đào, cây táo…đang trả lại cho tôi        chùm lấy căn nhà chúng tôi Ngày hôm sau, qua
           cái  công  khó  nhọc  của  những  ngày  chăm  sóc      khe cửa sổ, tôi nhìn ra đường, con xóm mọi ngày
           chúng: xen giữa những lá cây là những trái xanh        nhộn nhịp nay vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ thấy
           đã bắt đầu lớn. Đàn chim sẻ ở đâu bay xà xuống,        bóng một vài người lính chạy qua lại với vẻ mặt
           chúng nhẩy nhót, đuổi nhau trong những vòm cây,        khẩn  cấp,  nghiêm  trọng.  Mùi  thuốc  pháo,  mùi
           ríu  ra  ríu  rít  những  âm  thanh  thật  vui  tai.Lững   khói súng cũng như mùi khét nặc nồng của những
           thững bước ra vườn, tôi ngồi xuống dưới một gốc        đám cháy, hãy còn vương đọng trong không gian.
           cam, mùi thơm của những bông hoa cam nở muộn           Tiếng súng vẫn nổ đâu đây liên tục và ròn rã như
           nghe dễ chịu làm sao, thấy những bông hoa trắng        trong đêm. Qua tin tức của đài phát thanh, chúng
           muốt, nhị vàng dễ thương quá, tôi đưa tay định hái     tôi được biết đêm qua lúc giao thừa Việt cộng đã
           thì ngón tay đeo nhẫn chợt vướng vào một cái lá.       mở  cuộc  tổng  tấn  công  trên  toàn  lãnh  thổ  của
           Một chiếc lá non đã cài vào cái nhẫn Võ Bị mà          VNCH, hiện tại quân lực VNCH đang cố gắng
           Phổ đeo vào tay tôi trong ngày lễ đính hôn thay        đẩy lùi bọn Việt cộng ra khỏi Saigon và các tỉnh
           cho chiếc nhẫn đính hôn thông thường. Rút chiếc        thành  lớn  của  miền  Nam  VN.Sau  đó  vài  ngày,
           lá ra, xoay xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi     chúng tôi được biết khu vực chúng tôi ở may mắn
           lại thấy lòng mình bâng khuâng khi nhớ về những        là không bị VC tràn vào tàn phá nặng nề như vùng
           ngày tháng xa xưa cũ.                                  Chợ Lớn, Gò Vấp hay khu trường đua Phú Thọ,
             Tết Mậu Thân năm 1968 là một cái Tết kinh            nhưng  cũng không tránh được những quả pháo
           hoàng trong tâm tưởng của mọi người dân ở miền         kích lẻ tẻ của bọn chúng.
           Nam Việt Nam. Lợi dụng sự tin tưởng của chính               Cả nhà tôi ai nấy đều lo lắng và sợ hãi vô cùng,
           quyền  và  nhân  dân  VNCH  vào  việc  hưu  chiến      lũ trẻ cứ im thin thít khi bị dồn nằm dưới cái hầm
           trong những ngày Tết truyền thống của dân tộc,         trú ẩn dã chiến xếp bằng những cái bàn mà phía
           Việt cộng đã tráo trở vi phạm và tổng tấn công         trên  và  xung  quanh  phủ  bằng  những  tấm  nệm
           trên khắp các tỉnh  miền Nam.                          giường, nệm gối được làm hối hả trong đêm,mặc
             Tại Saigon, đúng đêm giao thừa, gia đình tôi         dù với kiểu hầm này, chúng tôi biết sẽ chẳng tác
           cũng như gia đình khác, giữa lúc đang háo hức          dụng gì nếu bị pháo kích trúng. Sau đó gần cả
           tống cựu nghinh tân theo tục lệ cổ truyền trong        chục ngày ở trong nhà, thức ăn cho mấy ngày Tết
           tiếng pháo nổ mừng Xuân, thì bất chợt chúng tôi        đã gần hết, ông ngoại tôi còn lo cho dì Tư, em má
           nghe xen giữa tiếng pháo là những tiếng nổ khác        tôi, ở hẻm bên cạnh, với bày con sáu đứa nheo
           lạ, càng ngày càng nhiều hơn. Cậu tôi là một sĩ        nhóc, chồng đóng đồn xa, Tết này không về được,
           quan đang được nghỉ phép, thấy có tiếng nổ lạ,         không biết bên đó có yên ổn và nhất là có còn đồ
           cậu nghe ngóng một lúc rồi nói với ông ngoại tôi:      ăn, thức uống gì cho bọn trẻ không. Nhưng làm
             - Hình như có tiếng súng, đúng là tiếng súng         sao bây giờ vì vào những ngày này không ai dám
           AK  rồi,  không  lẽ  VC  nó  tấn  công  vào  Saigon.   đi ra đường, sau cùng tôi đành xung phong mang
           Không được, con phải vào trại ngay. Mọi người          giỏ đồ ăn qua cho dì và mấy em. Mở cửa ra, nhìn
           đừng ai ra đường, phải khóa chặt mọi lối ra vào,       trước nhìn sau, ngõ xóm vắng tanh không bóng
           không được mở cửa cho người lạ.                        người, tay xách giỏ tôi ù chạy một mạch qua nhà



                                                                                                               207

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212