Page 203 - index
P. 203

tuyệt vọng, dù biết rằng chuyện tái hợp với người      dẵng, lê thê không dứt, tôi bỗng thở dài. Ngoài kia
           xưa không thể nào có nhưng khi nghe anh đã có          những chiếc lá vàng đang bay lả tả sau một cơn
           người đàn bà khác tim tôi quặn thắt, tái tê.           gió mạnh vừa thổi qua, không gian vẫn một màu
              Phương hỏi tôi:                                     xám ngắt…Tôi bước tới giàn máy hát đưa tay mở
              - Anh nghe Tùng nói em bị tai nạn … anh thấy        nhạc, những lời hát sao thật buồn như cuộc tình
           em đâu có gì khác lạ? Sự thật là thế nào?              của tôi:
              - Anh còn tìm hiểu làm chi khi chúng ta đã             “Chuyện tình mười mấy năm qua, nay bỗng xót
           không về cùng chung hướng đường. Đời đã chia           xa, những khi sầu giăng.
           hai lối rẽ, coi như một giấc mơ, tỉnh mộng rồi sẽ        Còn đâu ngày quen biết nhau, đã yêu anh rồi,
           không còn gì tất cả.                                   yêu cả cuộc đời.
              - Em giận anh phải không? Sao không kể lại             Khi anh đã phụ lòng em… đã phụ lòng em, đau
           chuyện ngày đó cho anh nghe?                           thương anh để lại, xót xa vô vàn, chỉ là bội ước
              - Đúng thế! Em giận lắm. Anh đâu hiểu được          những lời hẹn thề mà lòng tái tê…”
           cũng vì lặn lội đi thăm anh em mới bị tai nạn. Anh            (Tình Phụ - Đỗ Lễ)
           đâu hiểu được những nỗi đắng cay, đau khổ, tuyệt
           vọng mà em âm thầm chịu đựng, em cô đơn trong          VI VÂN
           suốt cuộc hành trình dài đăng đẳng. Em vẫn cầu
           mong được gặp lại anh, vẫn chờ, vẫn đợi…nhưng
           tất cả chỉ là bọt biển, và  một cơn sóng lớn vô tình,
           tàn  nhẫn  đã  vùi  dập  chúng  không  chút  luyến
           thương…
              Tôi cảm thấy thật tủi thân, bỗng dưng tôi oà
           khóc và ôm mặt chạy ra đường. Phương hốt hoảng
           chạy theo hết lời năn nỉ.Tôi không màng đến anh
           nữa, không  cần nghe  anh nói  gì  hết,  tôi lên xe
           đóng mạnh cửa và gục xuống tay lái. Tôi cứ mặc
           cho nước mắt tuôn rơi, mặc cho con tim đau đớn
           xót xa. Tôi hận anh, tôi oán hờn anh, tôi trách anh
           là kẻ bội tình, đã hai lần bóp chết trái tim vô tội
           đáng thương của tôi. Cả tuổi xuân của tôi vì ai mà
           phôi phai tàn tạ, vì ai mà tôi lưu lạc tha phương xa
           cha nhớ mẹ? Vì tình yêu khờ khạo của tôi thôi.
                Tôi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. Phương
           vẫn đứng bên ngoài xe miệng lầm bầm gì đó tôi
           không nghe.Tôi nổ máy cho xe chạy…hình như
           anh muốn chạy theo nhưng xe tôi đã rẽ qua con
           đường khác, một con đường rưng rưng buồn với
           hai  hàng phượng tím  giăng  giăng. Hết  rồi, một
           cuộc tình đã đi qua không bao giờ trở lại, có chăng
           là nước mắt và thương đau. Thôi, người ơi xin gĩa
           từ, bây giờ và mãi về sau trong tim tôi chỉ còn một
           Thế Phương của ngày xưa thân ái, của hương yêu
           tình cũ. Nhưng Thế Phương đó đã chết rồi, chết
           trong ngày đất nước tan hoang, sụp đổ và mối tình
           si của tôi cũng đã theo người đi vào thiên cổ…
                Từ ngày đó tôi không bao giờ gặp lại Phương
           nữa. Chiều nay đứng nhìn cơn mưa ngoài trời dai




                                                                                                               203

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208