Page 199 - index
P. 199
một nỗi niềm, một tâm sự riêng nên trông anh có - Chà, ca ngợi binh chủng của chàng như vậy
nét buồn xa vắng. chắc là chị “đậm” với người ta lắm rồi, cầu mong
Khi Ba tôi đến đón tôi, anh lặng lẽ nhìn theo cho chị gặp người tốt. Ngày trước em cũng có
không nói lời nào. Mấy đêm sau liên tiếp anh đều quen sơ sơ với một anh nhưng rồi mịt mù, rồi xa
đến, đều tìm cách nói chuyện với tôi nhưng tôi cố vắng bặt tin… chẳng tới đâu cả.
giữ khoảng cách với anh vì tôi rất sợ mình sẽ yếu Hai chị em chúng tôi huyên thuyên tâm sự. Chị
lòng, sẽ vướng vào tình yêu của lính, nhất là lính Phượng luôn nhắc đến người yêu: một Trung Úy
Nhảy Dù như anh.Tôi biết dù có lưu luyến, thương trẻ, đẹp trai, oai dũng, can trường trên trận
nhớ bao nhiêu rồi anh cũng ra đi, anh phiêu lưu địa…Chị đã gặp anh ta năm trước khi đi làm dâu
trên khắp nẻo đường đất nước, khắp bốn vùng phụ cho một người bạn lấy chồng là một sĩ quan
chiến thuật, bất cứ nơi nào khi chiến trường cần Nhảy Dù.
đến anh. Tôi phải tự thương lấy mình, thương cho Hai tuần sau đó chị vui vẻ báo cho tôi biết
thân phận của một người con gái sinh ra trong thời người yêu của chị đã về phép, nhà anh ở cư xá Đô
loạn. Thành nhưng anh hẹn gặp chị ở phòng trà Mỹ
Quả đúng như vậy, vào một ngày cuối tuần anh Phụng. Chị Phượng bảo tôi đi cùng, tôi từ chối vì
đến từ giã tôi để trở về đơn vị. Kỳ đi phép về thăm không muốn làm “ kỳ đà cản mũi” cho hai người
ông ngoại nầy đối với anh rất thú vị, rất vui. Tôi nhưng chị nói:
cũng có chút ngậm ngùi, lưu luyến vì những ngày - Anh Tùng có một người bạn đi chung, có em
qua anh thường nói chuyên với tôi, tôi cũng được trò chuyện cùng anh ấy thì chị và Tùng sẽ được
hiểu về anh đôi chút. nhiều thời giờ tâm sự hơn.
Con chim xanh đã trở lại núi rừng, người đã xa - Thì ra chị cần em “ đỡ đạn” cho chị.
rồi tôi cũng không còn gì vương vấn.Những đêm - Được rồi, tùy em nghĩ. Em chịu đi chứ?
sau giờ đi hát, trên đường về tôi chợt nhận ra mình - Dạ, cũng được thôi.
cô đơn quá, thiếu người san sẻ những ưu tư, lo Hôm ấy chị Phượng thật đẹp trong chiếc áo dài
lắng trong cuộc sống. Tôi thấy đêm bỗng buồn lê màu vàng thêu hoa kim tuyến, còn tôi thì “chìm
thê như những bài tình ca dang dở, và tôi trở lại sâu” với chiếc áo dài màu tím đơn sơ, buồn lặng
với nếp sống hằng ngày tẻ nhạt. lẽ. Tôi nghĩ rằng chị cần mặc đẹp, nổi bật vì có
Hai năm sau, vào mùa hè tôi lên Sàigòn thăm người yêu, còn tôi chỉ đi ké thôi nên chẳng quan
dì ruột của tôi. Dì có một người con gái tên Hồng tâm đến việc mặc đẹp hay xấu. Khi chúng tôi đến
Phượng lớn hơn tôi hai tuổi, chị em tôi rất thân trước cửa Mỹ Phụng thì đã thấy hai anh chàng
với nhau. mặc quân phục Nhảy Dù đứng đợi sẵn. Chị Hồng
Có một ngày chị Phượng khoe với tôi: Phượng có vẻ xúc động đưa tay chỉ về một anh:
- Để hôm nào bạn trai của chị từ chiến trường - Anh không mang kính đen là Tùng của chị
trở về chị sẽ giới thiệu cho em biết mặt nhé! đó.
Tôi chọc chị: Tôi nhìn theo tay chị, anh chàng cao ráo, phong
- Bạn trai thường hay là người yêu? Chị đừng độ làm sao. Hèn nào chị hết lời ca tụng chàng. Còn
giấu em, khai thật đi em sẽ ủng hộ hết mình. anh kia thật …đặc biệt, trời đã tắt nắng rồi mà còn
Chị lườm tôi: mang cặp kính râm to tướng, chiếm cả gần 1/4
- Cái con nhỏ nầy. Ừ, thì…là người yêu. Em khuôn mặt.
đã lớn chắc cũng có chàng nào trong tim rồi phải Khi chúng tôi đến trước mặt, anh Tùng chào
không? hỏi và giới thiệu thì anh chàng kia cũng vừa gỡ
Tôi giơ tay lên trời: cặp kính râm ra, tôi bỗng giật mình lùi lại miệng
- Em xin thề, chưa có chàng nào cả. lắp bắp:
- Vậy để chị nói với chàng giới thiệu cho em - Anh là…Thế Phương phải không?
một người nhé? Bạn của ảnh đông lắm, lính Nhẩy Anh chàng cũng vừa nhận ra tôi:
Dù, Thiên Thần Mũ Đỏ em chịu không? - Ồ! Cô Bích Liên ở Cần Thơ chứ gì! Mấy năm
Tôi cười: rồi mà Liên không thay đổi lắm, còn tôi…
199
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX