Page 201 - index
P. 201

hận khi nhìn đồng đội gục ngã… Nghe anh kể tôi         vì có các anh binh sĩ địa phương ra chận lại bảo
           hối hận vì ý nghĩ sai lầm về lính trước đây của tôi.   rằng phía trước có mìn, các chiến sĩ đang lo gỡ
             Tôi không còn sợ lính nữa và cảm thấy hình           mìn để cứu đồng bào. Bác tài xế xe tôi trong lúc
           như gần gủi với anh hơn. Nhà anh ở trên đường          hoảng sợ, hấp tấp gài thắng thế nào làm chiếc xe
           Trần Quang Khải -Tân Định, anh dẫn tôi về nhà          bị  lật  ngang,  lăn  mấy  vòng  rồi  rơi  xuống  đám
           giới thiệu với Mẹ anh, Mẹ anh có vẻ  mến tôi lắm       ruộng khô bên đường. Kính xe bị bể nát văng vào
           làm tôi thật ngại vì bà tưởng tôi là người yêu của     hành khách gây thương tích rất nhiều người trong
           anh.                                                   số đó có tôi. Sự việc xảy ra đột ngột làm tôi kinh
               Rồi  anh  trở  lại  với  núi  rừng,  với  những  trận   hoàng, hãi hùng không còn biết gì nữa, chỉ biết
           chiến ngoài kia còn tiếp diễn, tôi quay về nhà nối     mặt tôi đau buốt, máu chảy đầm đìa. Người ta đem
           tiếp những ngày dài thầm lặng bên sách vở.  Kỷ         tôi  ra  khỏi  xe  và  đưa  các  bịnh  nhân  chúng  tôi
           niệm của những ngày bên nhau đã làm tâm tư tôi         ngược về bệnh viện Vĩnh Long vì không thể đến
           bắt đầu thay đổi, tôi biết buồn bã bâng khuâng         Mỹ Tho được. Lúc đến bệnh viện, bác sĩ khám
           nhìn chiều nắng nhạt, biết thao thức thâu đêm sau      xong tôi mới biết là mặt tôi đã bị nhiều vết thương
           những giờ miệt mài học hành, biết ưu tư lo lắng        do miểng kính xe cắt. Ôi! Một người con gái đang
           khi nghe tiếng súng vọng về từ xa xa, và cảm thấy      tuổi đôi mươi với bao ước mơ, bao mộng đẹp mà
           một chút nhớ nhung ai đó. Những lá thư liên tiếp       phải mang gương mặt đầy vết sẹo thì còn đau khổ
           bay về từ chiến trường với những thương mến,           nào hơn? Tôi chợt khóc lớn, khóc thật lâu với viễn
           quan tâm đã tôi làm tôi gục ngã trước tình yêu của     ảnh hãi hùng trước mặt.
           anh, tôi không thể phủ nhận tình cảm của mình               Khi tôi được xuất viện trở về nhà tôi đã bỏ dở
           được nữa. Rồi từ đó thư đi, thư về ngày càng nhiều     học hành, trốn tránh bạn bè và cả Phương nữa, tôi
           hơn đã khiến tình cảm chúng tôi thêm đậm đà, gắn       sẽ không bao giờ cho anh gặp mặt. Sau một thời
           bó. Tôi đã trở thành người yêu của lính từ đó.         gian dài không được thư tôi, Phương đã hiểu lầm
                Chuyện tình của chúng tôi kéo dài gần hai năm     là tôi phụ bạc nên anh giận dữ viết cho thư tôi
           mà Phương vẫn chưa về phép để thăm tôi. Chiến          bằng những lời trách móc nặng nề. Tôi tan nát cõi
           trường sục sôi máu lửa, những tin tức về anh tôi       lòng, đầm đìa nước mắt để vĩnh biệt một cuộc tình
           chỉ được biết qua những cánh thư viết vội vã. Đơn      đẹp như mơ.
           vị anh được điều động đi khắp các mặt trận từ               Sáu tháng sau tôi được chị Phượng báo tin, anh
           Kontum,  Pleiku  về  Quảng  Trị,  Khe  Sanh,  Lao      Tùng cho biết là Phương đã cưới vợ, một người
           Bảo… Đêm từng đêm tôi âm thầm cầu nguyện               mà anh Tùng bảo rằng Phương chưa hề quen biết,
           cho anh được bình yên nơi tuyến đầu trận địa. Nhớ      đó là con gái của người bạn mẹ Phương. Thế là
           nhung,  lo  lắng  từng  ngày  cho  chàng  nhưng  tôi   hết, là mãi mãi chia phôi, là trọn đời xa cách, là
           không biết phải làm sao. Và một lần đó, lần duy        muôn thuở nhớ nhung, kiếp người bạc mệnh, bất
           nhất trong đời, tôi đã đi đến nơi dừng quân của        hạnh như tôi số trời đã định còn biết sao hơn? Em
           anh, cũng là chuyến đi định mệnh đời tôi khi anh       chúc anh hạnh phúc bên người tình mới Phương
           báo tin cho tôi biết anh đang đóng quân ở Tây          ơi! Em chưa bao giờ phụ anh. Nhiều đêm thức
           Ninh. Tôi đã hỏi thăm và dò dẫm đường đi, tôi bất      trắng bên chồng thư cũ, bên những tấm ảnh của
           chấp dư luận, lén cha mẹ, nhất quyết phải gặp anh      người yêu tôi nghe một nỗi tái tê dâng ngập tâm
           cho  cả  hai  vơi  thương  nhớ.  Vào  thời  bấy  giờ   hồn. Thuở ấy mình bên nhau cùng xây bao mộng
           những con đường quốc lộ thường bị Việt Cộng            ước,  cùng  hướng  về  một  tương  lai  tươi  sáng.
           đắp mô, gài mìn để phá hoại làm cản trở sự lưu           Nhưng  giờ  đây  trong  bóng  đêm  lệ  em  tuôn
           thông  của  dân  chúng  và  những  đoàn  công-voa      chảy âm thầm anh nào hay biết. Tất cả đã xa rồi
           chuyển quân tiếp viện đến các mặt trận của quân        phải không anh? Em nhớ làm sao thuở ấy, thuở
           đội ta. Ngày đó tôi đang đi trên chuyến xe đò từ       anh còn ngồi hằng đêm trong quán nhạc để nghe
           Cần Thơ về Sàigòn, vừa đến quận Cái Bè thuộc           em hát:
           tỉnh  Định  Tường  (  Mỹ  Tho)  trên  quốc  lộ  4  thì     “…Từ lúc vắng anh nên em thường buồn. Hay
           chiếc xe đi trước xe tôi bỗng ngừng lại thình lình     lang thang ngoài đường nhỏ không tên, hay ghi




                                                                                                               201

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206