Page 205 - index
P. 205

Thơ Vi Vân





           MỘT  THỜI  ĐỂ  NHỚ                                     Giòng sông Bassac lững lờ trôi
                                                                  Xin cho nhắn gửi giùm thương nhớ
           Anh có về ngang qua quê tôi                            Của kẻ xa  xôi cuối nẻo trời.
           Xin cho nhắn hỏi một đôi lời
           Con đò năm cũ còn đưa khách                             NHƯ  GIỌT  SƯƠNG  BUỒN
           Hai buổi đi về chuyến ngược xuôi?
                                                                  Như giọt sương buồn rơi trong đêm
           Ở đó một thời trong kỷ niệm                            Như ngàn băng giá lướt qua thềm
           Một thời mơ mộng của ngày xanh                         Nghe muôn xác lá âm thầm rụng
           Những lần hò hẹn tôi thường nói                        Kỷ niệm mù xa chưa ngủ yên.
           “Em sợ tình ta quá mong manh”.
                                                                  Như giọt sương buồn rơi tan vỡ
           Người cũ bây giờ đang ở đâu?                           Như lệ lòng tôi khóc dở dang
           Một lần ly biệt mấy thương sầu                         Từ thuở anh vào trong cuộc chiến
           Quê hương bỏ lại nhiều nhung nhớ                       Tôi đã làm quen với bẽ bàng.
           Một chuyến đăng trình bao khổ đau.
                                                                  Những tháng, những năm mòn mỏi đợi
           Anh có về qua miền sông Hậu                            Những ngày buồn bã ngóng tin thơ
           Những chiều rộn rã điệu dân ca                         Người đi trên vạn đường sương gió
           Nghe hương gió quyện mùi hoa bưởi                      Để kẻ cô đơn mãi đợi chờ.
           Thấp thoáng thuyền ai dưới nắng tà.
                                                                  Thương quá người trai nơi chiến tuyến
           Ở đó một thời của tuổi thơ                             Quên mình, quên cả mộng ngày xanh
           Những ngày êm ả một trời mơ                            Anh mang sông núi tròn mơ ước
           Bạn bè dăm đứa cùng sách vở                            Để chỉ riêng tôi bước độc hành.
           Chẳng biết sầu đau, chẳng ngóng chờ.
                                                                  Thôi thế đành thôi cũng thế thôi
           Ở đó một thời tôi đã thương                            Nghe sầu vây chặt tím bờ môi
           Người thư sinh đó bỗng lên đường                       Tình tôi trao cả về phương ấy
           Bút nghiên xếp lại từ hôm ấy                           Anh mãi xa xôi cuối nẻo trời.
           Bỏ lại tình tôi như khói sương
                                                                  Đã là chinh phụ thời binh biến
           Tôi đã ra đi từ dạo ấy                                 Ai cũng một lần khóc biệt ly
           Lạc loài trôi dạt kiếp phù sinh                        Cũng xót xa, đau, nhiều uất nghẹn
           Nhưng trong tiềm thức còn tha thiết                    Lưu luyến hoài mơ được ích gì!
           Nhớ mãi làm sao chuyện chúng mình.
                                                                  Tôi mãi  nguyện cầu thôi chiến chinh
           Bây giờ tất cả là dĩ vãng                              Anh về nối lại chuyện chúng mình
           Nghe buồn man mác mỗi hè sang                          Trời xanh hoa nắng chờ anh đó
           Tuổi thơ đã chết trên cành phượng                      Không còn thấy nữa cảnh đao binh.
           Như bóng người xưa đã ngút ngàn.
                                                                  Nhưng vẫn là mơ, chỉ ước mơ
           Anh có về ngang qua quê tôi                            Anh không về lại nữa bao giờ




                                                                                                               205

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210