Page 210 - index
P. 210
hề giật mình, anh nắm hai tay tôi bỏ khỏi mắt Tôi nghe máu trong người mình chạy rần rật,
mình, nhưng vẫn không buông ra: cúi đầu tránh cái nhìn đắm đuối của anh, tôi bốc
- Sao giờ này mới đến, anh nhớ em quá à, cho đại một nắm đậu phọng úp nhanh vào miệng anh,
mi một cái đi. anh thì thầm:
- Không có rỡn à nhe, người ta nhìn kìa. - Hối lộ anh, anh cũng không tha đâu.
- Kệ người ta. Không đợi tôi phản ứng, anh kéo vai tôi sát vào
- Thiệt, cái mặt lì lợm quá, Mai nó đang chờ ở người anh, khuôn mặt hai đứa kề nhau, tôi nghe
đằng kia, để em lại nói nó về. mùi thuốc lá nồng nàn rồi đôi môi anh nhẹ nhàng
- Nhớ dặn Mai đến đón, nếu không mợ biết mơn trớn làn môi tôi. Đi chơi với anh mấy lần
đuổi đi, anh về mất vợ là buồn lắm đó. nhưng chưa lần nào anh hôn tôi. Nụ hôn đầu tiên
Tôi nguýt Phổ một cái thật dài: với anh đã làm cả người tôi như nhũn ra, cái cảm
- Nghèo mà ham. Thôi em ra với Mai đây. Anh giác nóng bừng, run rẩy của lần đầu tiên anh ôm
đi gửi xe đi. tôi trên tay lại trở lại nhưng mạnh mẽ hơn và đê
Lúc tôi trở lại đã thấy Phổ đứng chờ với hai cái mê hơn.
vé trên tay và gói đậu phọng. - Băng Thanh ơi,
Vào trong rạp, sau khi đã yên chỗ, Phổ đưa tôi - Dạ,
gói đậu phọng: - Anh yêu em, yêu nhất trên đời.
- Sao đến trễ vậy? Tôi cười đẩy nhẹ anh ra:
- Tại kẹt xe. Anh chờ em có lâu không? - Thế anh yêu ai nhì.
- Không lâu, chỉ mới có vài tiếng thôi à. - Anh
- Xạo, anh là chúa xạo, chứ không phải đến Thế ai ba.
sớm để kiếm cô nào đèm đẹp mà tán sao. Không có, vì ở trong quân trường họ chỉ dạy
- Chả có cô nào đèm đẹp cả, với anh chỉ có cô anh đếm có một, hai thôi. Lúc nào cũng một hai,
Băng Thanh là đẹp, đẹp, đẹp thôi. một hai, không có ba. Hì hì, như vậy chỉ có hai
- Lại xạo nữa, mà nói em đẹp một tiếng là đủ đứa mình thôi. Cho anh mi một cái nữa nhe.
rồi. Phổ của tôi là như vậy đó, vì vậy tôi chỉ yêu có
- Đâu được, một tiếng đẹp thì chỉ là đẹp thôi, mình Phổ và càng ngày tôi càng yêu anh nhiều
hai tiếng đẹp, đẹp thì là hơi đẹp, phải là ba tiếng hơn. Những hôm đi học về một mình không có
đẹp, đẹp, đẹp, mới là rất đẹp. anh đến đón, tôi thấy mình lẻ loi vô cùng, buồn vô
- Miệng anh dẻo quẹo à. cùng và tiếng hát Thanh Lan từ một quán nhạc bên
- Thử chưa mà biết miệng anh dẻo? đường vẳng ra càng làm tôi nhớ anh day dứt:
- Thử cái gì? “…Nếu vắng anh, ai đón em khi tan trường về, kề
- Hôn đó! bóng em ven sông chiều chiều, gọi tên người
Tôi đỏ mặt : yêu…” Và tôi đã gọi tên anh: “Phổ ơi, Phổ ơi, em
- Anh này, thua anh luôn đó. nhớ anh, nhớ nhiều lắm”, như thế đấy.
- Thua thì phải chiụ phạt. Từ ngày quen biết anh, tôi biết nói dối nhiều
- Phạt cái gì? hơn, cứ mỗi lần anh về phép là tôi lại tìm một cái
- Hôn anh! cớ để trốn đi chơi với anh. Hôm thì cúp cua bỏ lớp
Tôi cong môi lên: học ở Hội Việt Mỹ, khi thì đi ôn thi với các bạn
- Không, không thèm nói với anh nữa. và Hoàng Mai luôn là cái bình phong che chắn cho
- Tại em, ai biểu em bắt anh chờ dài cổ làm chi, cuộc tình của tôi với Phổ. Nhưng có lẽ với những
chờ em, anh hút hết năm gói thuốc rồi đấy. người đang yêu, cử chỉ và tâm trạng yêu đời, yêu
- Xạo đi, hút thuốc nhiều miệng hôi lắm. người của họ khó có thể che mắt được những
Phổ quàng tay qua vai tôi, đôi mắt long lanh người tinh ý như mẹ tôi. Một chiều, sau khi đi tiễn
trong bóng tối, anh tình tứ: Phổ trở về đơn vị, cái khuôn mặt thẫn thờ buồn
- Hôn thử xem có hôi không? nhớ của tôi đã bị mẹ bắt gặp. Tối hôm đó, khi đi
ngủ tôi vẫn có thói quen rúc vào lòng mẹ, vừa đưa
210
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX