Page 209 - index
P. 209

-  Chuyện  người  khác  tôi  không  nhớ  chứ           - Ai dám cười anh nào, mợ em đã hứa gả em
           chuyện của Băng Thanh làm sao quên. Ngày đó            cho anh rồi, chẳng bao lâu nữa chúng mình là vợ
           cô bé Băng Thanh gầy nhom, bây giờ mà bế lại           chồng, không xưng anh em thì xưng gì bây giờ
           chắc cũng vẫn nhẹ tênh như con mèo.                    cưng, he…he…
             Quê vì bị nhắc chuyện cũ, tôi đánh trống lảng:         Thật trâng tráo hết chỗ nói, tôi không thèm trả
             - Mà sao anh bị té vậy?                              lời mà bỏ đi thẳng. Chiều đó khi tôi trở về, mợ
             - Tôi bị một thằng chạy xe qua giựt đồng hồ,         mắng tôi không tiếc lời vì đã làm mợ mất mặt với
           may quá vì  đeo bằng  giây  da nên chỉ  bị  té mà      em họ của mợ, mợ đã cảnh cáo nếu bắt gặp tôi có
           không bị mất.                                          bồ thì bà sẽ làm xấu mặt tôi cho biết.
                Lén nhìn anh và từ nơi sâu thẳm trong trái tim,     Ngày trước, từ lúc cậu chưa lập gia đình, vì ba
           cái tình cảm của một lần gặp gỡ ngày nào, đang         tôi mất sớm, cậu đã nhờ mẹ con tôi về ở chung để
           nhẹ nhàng thức giấc, đang nhẹ nhàng rung lại cái       lo cho ông ngoại. Từ ngày mợ về làm dâu, mẹ con
           nhịp đập của hôm ấy, tôi biết từ nay lòng mình sẽ      tôi đã muốn dọn đi nhưng cậu không cho và nhất
           không còn bình yên nữa. Sau ngày được anh giúp,        là ông ngoại buồn, nên chúng tôi đã ở lại. Bây giờ
           anh đâu biết rằng hình ảnh của anh đã nằm sâu          ngại xích mích với mợ, mẹ khuyên tôi, khi tôi cầu
           trong trái tim tôi. Cứ tưởng cái hình ảnh đó rồi sẽ    cứu đến bà:
           bị chìm dần vào lãng quên vì tôi không bao giờ           -Con không muốn lấy ông Chưởng cũng phải
           nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh nữa, thế mà, để rồi bây    thôi, ông ấy đáng tuổi bố con, con có bằng lòng
           giờ….                                                  mẹ cũng không gả. Bây giờ con cũng chẳng quen
              “… Tình yêu như trái phá con tim mù loà, một        biết ai, bồ bịch với ai thì sợ gì mợ ấy, với lại, mẹ
           mai thức dậy chợt hồn như ngất ngây, chợt buồn         nghĩ cậu sẽ không để cho vợ mình muốn làm gì
           trong mắt nai, rồi tình vui trong mắt, rồi tình mềm    thì làm đâu, con cứ lo học hành, đỗ đạt, xong đi
           trong tay” (Tình Sầu-TCS)                              làm, lúc ấy mẹ con ta ra riêng cũng không muộn.
                 Và…, chúng tôi đã đến với nhau. Từ hôm tôi       Bây giờ đừng nói gì cho mợ con giận, nhà cửa lại
           gặp nạn được Phổ đưa về nhà, cả nhà tôi ai cũng        xào xáo, không yên.
           mến và quý anh, tuy vậy tôi vẫn dấu chuyện của           Vì thế mỗi lần hẹn hò với Phổ khi anh về phép,
           hai đứa chỉ vì bà mợ, em dâu của mẹ tôi. Bà muốn       tôi phải tìm đủ cách để ra khỏi nhà mà không bị
           làm mai tôi với một ông có chức quyền, họ hàng         mợ nghi ngờ, hay kiếm chuyện. Chiều nay Phổ lại
           của mợ. Tôi từ chối lấy lý do mình còn nhỏ muốn        được về phép, anh liên lạc với Hoàng Mai cô bạn
           học thêm, chưa muốn lập gia đình sớm. Lời từ           thân của tôi, thế là Hoàng Mai xách xe đến nhà
           chối của tôi không làm mợ và ông ta nản lòng. Mợ       xin phép cho tôi đi ciné với nó. Để trêu tức bà mợ
           thì cứ cố kiếm cách để tôi gặp ông, còn ông thì cứ     đang nhìn tôi bằng đôi mắt cú vọ, tôi nói to:
           ngày này, mốt nọ đến thăm mợ rồi tìm cách tiếp           - Mẹ ơi, mẹ xin phép với ông ngoại dùm con là
           cận với tôi. Ông khoe giàu sang, khoe quyền thế,       tối nay con đi chơi với Hoàng Mai, với bồ của con,
           nhưng với tôi vô ích, dù lúc đó tôi chưa yêu Phổ,      không ăn cơm nhà đâu nhe mẹ.
           nhưng tôi cũng không thể nào có cảm tình với ông         Nghe  tôi  ráo  lên  như  vậy,  đứng  ngoài  cửa,
           được.  Nể  mợ,  tôi  cố  gắng  tiếp  chuyện  vài  lần,   Hoàng Mai bịt miệng lại cười, thấy tôi bước ra nó
           nhưng  hình  như  ông  không  thấy  được  sự  miễn     bảo nhỏ:
           cưỡng của tôi, mà cứ quấy rầy bám sát làm cho tôi        - Mày cũng quá quắt lắm chứ có thua gì bà ấy
           càng thấy sợ. Đến một hôm không chịu được nữa,         đâu.
           tôi đã nói thẳng:                                        Rồi hai đứa rúc rích cười với nhau
             - Thưa bác, cháu chỉ đáng tuổi con gái của bác         Tới chỗ hẹn, thấy Phổ trong bộ đồ lính nhẩy
           thôi.Cháu xin bác đừng xưng hô anh em với cháu         dù, đang ngồi hút thuốc trên xe Honda, lưng quay
           như thế, người ngoài nghe được họ sẽ cười.             về phía chúng tôi, tôi bảo Hoàng Mai ngừng ở chỗ
             Tưởng nói thế ông sẽ biết ngượng mà rút lui, ai      xa anh, xuống xe, đi nhè nhẹ về phía Phổ, tới nơi,
           dè ông còn trơ trẽn bảo tôi:                           tôi lấy hai tay bịt mắt anh lại. Hay ghê, Phổ không






                                                                                                               209

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214