Page 211 - index
P. 211
tay ôm ngang người mẹ, thì mẹ vuốt tóc tôi và dịu Khi yêu nhau, anh kể tôi nghe về cuộc đời của
dàng hỏi: mình: Bố anh đã bỏ mình vì nước năm anh mười
- Con đang yêu phải không, ai vậy, sao không tuổi, năm năm sau mẹ anh mất trong một lần đi
đưa về cho mẹ xem mặt. buôn, chuyến xe đò mẹ anh đi đã trúng mìn của
Tôi giật mình nhỏm dậy: Việt Cộng. Từ đó anh sống với ông bà nội. Đáng
- Sao mẹ biết? lẽ anh không phải đi lính, vì anh là đứa cháu độc
Mẹ cha cô, tôi đẻ ra cô đó, có cái gì mà qua mắt nhất trong gia đình, nhưng anh nhất quyết xin ông
mẹ được. bà nội cho anh được gia nhập quân đội, một phần
Rồi mẹ ngồi lên, lấy tay vén nhẹ những sợi tóc vì mối thù của cha mẹ, một phần vì không muốn
lòa xòa trước trán tôi, giọng mẹ nghiêm lại: là gánh nặng cho ông bà đã già của mình, vả lại
- Con gái lớn rồi, tới tuổi phải yêu mẹ không anh đã chán sống một cuộc sống nhàm chán,
cấm, nhưng phải cho mẹ biết người ấy là ai. Mẹ là không có lý tưởng, hơn nữa sự chèn ép của các
mẹ của con, mẹ không muốn con vì dại khờ mà cấp chức địa phương với gia đình cũng là một
hại cả một đời. Hãy đưa người đó về gặp mẹ, mẹ động lực khiến anh càng muốn đi lính hơn. Ông
tin rằng với cách nhìn người của mẹ sẽ giúp con nội của anh rất buồn, nhưng cũng không cản trở
tránh được những sai lầm không nên có, để phải cái hoài bão hào hùng của người cháu trai mà ông
mang lấy hậu quả không tốt về sau. Ngưng một lát thương nhất, nên anh đã được toại nguyện.
mẹ tiếp, nhìn vào mắt mẹ này, người đó là ai? Quen nhau được hơn một năm thì Phổ xin phép
Tôi nhìn vào mắt mẹ rụt rè: gia đình để đưa ông nội của mình đến nói chuyện
- Người này mẹ và cả nhà đều biết mà, là…anh xin cưới tôi. Anh bảo tôi:
Phổ. - Em biết không, các cụ xưa có nói “Cưới vợ
Nghe câu trả lời, nét mặt mẹ như rãn ra, mẹ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày có đứa nó bắt
cười thật tươi, gật gù: mất tiêu”.
- Cậu Phổ à, được đấy, dù chỉ một lần trò Anh này, lại chế thơ của người ta rồi. Đứa nào
chuyện ngắn ngủi, mẹ cũng nhận thấy tư cách của mà bắt nổi em, anh chỉ tào lao thôi.
cậu ấy rất khá, hôm nào dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm - Thì ông em họ của mợ đó.
nhe con. - Xí, còn “phia” mới đụng được tới em.
- Tôi nhào ôm lấy mẹ, nước mắt viền mi: - Thế anh đụng được không?
- Mẹ, mẹ ơi, cám ơn mẹ, con yêu mẹ quá. - Không. Tôi chu môi, sao anh nham nhở thế?
- Mẹ bố cô, đừng nịnh. - Lính mà em.
Lúc này, tôi thấy mình là người hạnh phúc nhất - Chả có lính nào nham nhở đâu, chỉ có anh
trên trần đời, đã có mẹ che chở, tôi thấy không cần thôi.
thiết phải sợ bà mợ “cú vọ” nữa. Tôi sẽ hiên ngang Trước khi làm đám cưới, chúng tôi đã có một
đưa anh về ra mắt mọi người trong gia đình tôi, và lễ đính hôn thật dản dị và ấm cúng. Mẹ tôi đã làm
nhất quyết sẽ bảo vệ tình yêu của mình dù có phải một bữa tiệc nho nhỏ trong gia đình. Sở dĩ tôi
đụng độ với bà “cú vọ”. không có chiếc nhẫn bình thường như mọi người
Tôi đã đưa Phổ về ra mắt gia đình. Anh được trong ngày lễ này vì hôm anh đưa tôi đi mua nhẫn,
cả nhà tôi hoan nghênh. Cậu còn khen tôi khôn ông ngoại tôi có nói với anh: “Không nhất thiết
ngoan khi chọn Phổ, ngoại trừ mợ. Không thể phải mua đồ quá quý giá, đắt tiền, hãy cho vợ con
phản đối ra mặt vì còn phải giữ tác phong là một vật gì mà con quý nhất, như vậy mới chứng tỏ
phụ nữ của một gia đình gia giáo, hơn nữa vì ông được tình yêu của con với vợ”. Thế là tôi đã có
ngoại và cậu rất mến Phổ và đối đãi với anh thật được chiếc nhẫn Võ Bị trong lễ đính hôn của
chân tình nên mợ chỉ biết hậm hực, tức tối, đá mình.
thúng, đụng nia rồi trút những tức giận lên lũ trẻ Sáu tháng sau, đám cưới chúng tôi được cử
của mợ.Từ nay tình yêu của tôi coi như sóng lặng, hành. Ngày tôi bước lên xe hoa về nhà chồng, nhìn
gió êm và ông em họ của mợ đã bị tôi cho đi tàu tôi xúng xính trong áo dài gấm đỏ, khăn vành dây
suốt.
211
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX