Page 202 - index
P. 202

câu nhạc tình héo hắt với tâm tư sầu đau kể từ              -  Anh vẫn còn nhớ tới Liên sao? Liên cứ tưởng
           ngày xa cách nhau…”                                    thời gian đã làm nhạt nhòa hình bóng Liên trong
                Rồi thời gian cứ lạnh lùng trôi, tôi vẫn theo dõi   anh rồi. À, sao anh lại có mặt ở đây? Anh là dân
           bước chân anh trên vạn nẻo đường sương gió. Anh        Nhảy Dù mà, đâu phải là đệ tử của ông Tướng
           oai hùng, anh chiến thắng, danh vọng, tên tuổi anh     Nam?
           càng sáng chói… còn tôi lu mờ trong bóng tối âm             - Anh theo một người bạn đến thắp nhang cho
           u.                                                     ông Tướng, người  mà anh rất  ngưỡng mộ.Thôi
                 Đến  ngày  tang  thương  mất  nước,  tôi  theo   chúng ta ra ngoài kia nói chuyện tiện hơn, anh có
           người cậu di tản sang Mỹ. Tôi muốn trốn chạy           biết bao điều muốn nói với em.
           những người thân quen, trốn chạy nơi đã cho tôi             Chúng tôi ra ngồi ở một băng ghế sau nhà và
           quá nhiều kỷ niệm để lòng vơi bớt não nề băng          đã cùng nhau trút cạn nỗi niềm tâm sự. Phương
           giá.  Nơi  đây  tôi  may  mắn  được  quen  với  ông    cho tôi biết là sau khi tưởng tôi phụ bạc anh, anh
           Anthony Saleno một bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ gốc        tức giận muốn trả thù tôi nên đã cưới vợ.
           người Italy, ông đã giúp đỡ chữa trị khuôn mặt            Anh buồn bã trầm giọng:
           của tôi. Sau cuộc giải phẩu, tôi rất ngạc nhiên và        - Anh đi biền biệt suốt tháng quanh năm nên
           sung  sướng:  mặt  tôi  đã  trở  lại  gần  như  bình   người vợ chưa từng thương yêu của anh cũng chán
           thường. Tôi vui mừng viết thư báo tin cho Ba Mẹ        nản bỏ anh theo người khác. Có lần anh được anh
           biết  để  các  người  yên  tâm,  bớt  đau  khổ  vì  tôi.   Tùng kể rõ hoàn cảnh em cho anh nghe, anh đã
           Nhưng có những chiều lái xe từ sở về nhà, nhìn         hối hận và viết cho em rất nhiều thư nhưng không
           con đường trước mặt chạy dài hun hút, nhìn dãy         có sự hồi âm nào (lúc đó tôi đã dời chỗ ở). Rồi
           Big Bear Mt. mờ mờ ẩn hiện dưới chân mây, hoặc         trước biến cuộc 30 tháng 4- 1975 xảy ra vài ngày,
           những lần lang thang một mình bên bờ Redondo           anh từ Đà Nẵng chạy về tới Nha Trang gặp một
           Beach tôi bỗng thấy lòng nhớ anh da diết. Chính        người bạn là Hạm Trưởng Hải Quân đang chuẩn
           tôi đã hủy hoại tình yêu mình, chính tôi đã xô đẩy     bị di tản, anh đã ở lại và cùng đi với các anh em
           anh đến với người khác, giờ đây mọi việc đã lỡ         Hải Quân đó. Khi đến Hoa Kỳ anh ở miền Bắc Mỹ
           làng, đã muộn màng làm sao tìm kiếm lại những          mấy năm, sau đó anh tìm cách về California sinh
           ngày xa xưa ấy? Nước mắt tôi cứ mãi tuôn rơi           sống và hy vọng gặp người quen để biết tin tức về
           trong  những  đêm  sầu  trăn  trở,  tôi  đã  sống  với   em vì ở Cali có nhiều người Việt Nam. Anh được
           những ngày tháng buồn tênh và những kỷ niệm            biết tin Tùng đã chết trong tù, còn chị Phượng thì
           ngập tràn nhung nhớ.                                   vì quá nhớ thương chồng và nhiều gian khổ nên
                 Mười lăm năm sau, tôi đi dự lễ giỗ cố Thiếu      cũng đi theo Tùng sau một cơn bịnh nan y. Anh
           Tướng Nguyễn Khoa Nam nguyên Tư Lệnh Quân              vẫn chờ em, vẫn luôn cầu mong có ngày gặp lại
           Đoàn 4 Quân Khu 4. Trước đó ông từng là Tư             em, không ngờ chúng ta ở cùng trong một thành
           Lệnh Sư Đoàn 7 Bộ Binh, vì kính trọng, thương          phố mà trời cao thật trớ trêu. Thời gian dài đăng
           mến ông nên các anh trong Sư Đoàn 7 Bộ Binh            đẳng không có tin tức gì về em cả, anh đã tuyệt
           làm lễ giỗ cho ông hằng năm ở Nam California.          vọng.Vì cần người nương tựa nhau để sống cho
           Thật bất ngờ, trong số người tham dự tôi đã gặp        qua những ngày tháng buồn nơi xứ người nên hai
           lại người xưa như một cơn mơ. Tôi lặng người,          năm  trước đây anh đã kết  hôn với  một phụ nữ
           run rẩy đứng nhìn anh từ xa, anh không thay đổi        cùng làm chung sở. Anh không yêu cô ta nhiều
           nhiều, già dặn, trầm tỉnh hơn, da dẻ hồng hào hơn      nhưng nàng cũng là một người vợ hiền.  Bây giờ
           ngày xưa nhưng ánh mắt vẫn buồn buồn như thuở          gặp lại em anh hối hận sao mình quá hấp tấp….
           nào tôi mới gặp, và chính nét buồn đó đã làm gục          Tôi ngắt lời anh:
           chết trái tim tôi. Tôi tiến lại gần anh và hỏi:           - Thôi anh đừng nói nữa. Em biết đời em vô
              - Anh Phương có còn nhận ra tôi không?              duyên,  bất  hạnh  không  dám  mơ  ước  cùng  anh
              Phương nhìn tôi, mở to đôi mắt, miệng lắp bắp:      chung bóng chung đôi.
              - Trời ơi! Lẽ nào tôi nằm mơ? Bích Liên đây            Lòng tôi chợt thấy xót xa, cay đắng và đau đớn
           sao? Có thật là em không?                              vô cùng. Bao nhiêu năm chờ đợi trong mỏi mòn




                                                                                                               202

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207