Page 197 - index
P. 197
hơn bốn mươi năm, chính nghĩa tự nó đã trả về Ô hay tại sao tự nhiên tôi nhận
cho lịch sử. Những giọt máu của người lính Việt Sài gòn cả trăm cô gái giống tôi
Nam Cộng Hòa đổ xuống cho Hoàng Sa năm nào, cả ngàn khăn tang trên đầu góa phụ
nay đã thấm vào tâm hồn của những thế hệ trẻ, góa phụ còn hồng một vệt son môi
như một niềm tự hào bất diệt không ai có thể che
đậy. Ngọn sóng sau đang dồn ngọn sóng trước đẩy Ô hay tại sao tự nhiên tôi chối
tràn bờ hạnh phúc. Rồi đây yêu thương sẽ trở về Sài gòn ngày ấy trắng toát khăn tang
trên cánh đồng nhân ái, nơi đã được gieo những những cô trẻ lắm mắt đầm đìa lệ
hạt mầm từ thuở hồng hoang đi mở lối, dù chỉ là theo tay ai dắt đi vào nghĩa trang
huyền thoại, nhưng giá trị yêu thương và đoàn kết
muôn đời là một triết lý siêu việt được nối tiếp qua Sài gòn bây giờ khói nhang đã tắt
nhiều thế hệ. Người ta có thể bứng đi một gốc cây, góa phụ ngây thơ tóc đã phai xanh
nhưng không thể bứng đi hết những hạt mầm đang nhìn lại tấm hình nhận ra cô gái
ẩn mình chờ ngày đâm chồi, nảy lộc. khẽ gọi tên cô Trần Thị Chiến Tranh.
Một mùa xuân nữa đang về, và rồi cũng sẽ trôi
đi lặng lẽ như chưa từng có xuân. Tất cả đang chờ "Có phải tôi không"
đợi một mùa xuân Dân Tộc. "Mùa Xuân Đầu
Tiên" không mang dấu vết hận thù, chỉ có những Xin cho tôi được thắp nén hương lòng gửi về
giọt nước mắt yêu thương rớt trên đôi bàn tay cố quận, nơi có những anh hùng tử sĩ đã nằm
nhân ái. Xin người biết thương người, người biết xuống trong lòng đất Mẹ, và triệu bông hồng cho
yêu người để kẻ bán nước không thể hưởng lợi những người Mẹ, người Chị đã sống trọn một đời
trên sự ích kỷ, hẹp hòi của mỗi người chúng ta. góa bụa cùng Anh.
Trời đã về khuya, bỗng nhiên thèm tách cà phê
ngồi nhìn bóng đêm lặng lẽ. Ngoài kia tuyết đang Hạt Sương Khuya
rơi. Nhìn những bông tuyết, tôi chợt nghĩ đến
vầng khăn tang trắng trên đầu người góa phụ ngây
thơ hôm nào. Không biết có bao nhiêu người đã
trở về nơi miền miên viễn để nối lại mối tình dang
dở cùng người Lính năm xưa? Còn bao nhiêu số
phận đang sống vất vưởng bên lề xã hội, không
người thân, không bạn bè. Gia tài duy nhất là
"Tấm Thẻ Bài... Rách Tên", anh để lại.
Này loại máu... này loại máu
Với số quân anh, chữ vẫn còn nguyên
Chỉ tên anh, chỉ tên anh rách nát nhạt nhòa
Viên đạn nào, sao quá oan nghiệt.
Từ trong màn tuyết, tôi bỗng thấy bóng dáng
người góa phụ với cái tên Trần Thị Chiến Tranh
của thi sĩ Trần Mộng Tú.
Có người gửi tôi tấm hình trên mạng
cô gái Sài gòn áo trắng khăn tang
đi trong Sài gòn bốn mươi năm cũ
cô gái trong hình có phải tôi không?
197
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX