Page 192 - index
P. 192
Năm Sáu
Tôi cưới Mai, nàng như cái bóng dịu hiền bên Những năm mới lấy nhau, tài chánh gia đình
tôi. Tôi thấy mình tan loãng vào tình yêu êm đềm, khó khăn, đắp trước bù sau hàng tháng. Áo quần
và chợt nhận ra đời sống gia đình êm ái, thoải mái đơn sơ, ăn uống dè xẻn. Thế mà Mai bao giờ cũng
và hạnh phúc hơn nhiều lần đời sống độc thân. vui vẻ, chưa bao giờ nghe Mai than thở hoặc so
Không thấy gò bó tù túng trong dây ràng buộc của sánh với các bạn bè khác. Nàng thường nói:
gia đình như nhiều người thường bảo. Mai lo lắng - Chúng ta nghèo vật chất, nhưng giàu hạnh
cho tôi những thứ cần thiết lặt vặt trong cuộc sống phúc, tinh thần thanh sạch, thế là đủ. Ðời sống biết
bình thường, bổ khuyết cho tôi những thiếu sót, đủ là đủ.Chính vì Mai không than thở, nên tôi thấy
dịu dàng an ủi tôi những khi lo buồn. Tôi nói với mình có trách nhiệm nhiều hơn về tài chánh gia
vợ: đình. Buổi chiều về, tôi đi dạy thêm cho các lớp
- Anh ngu quá, biết lấy vợ mà sung sướng hạnh đêm. Ngày nghỉ, tôi mở lớp dạy kèm luyện thi cho
phúc như thế này, thì đâu để độc thân đến gần ba từng nhóm nhỏ. Tài chánh gia đình nhờ đó mà dồi
mươi tuổi. Uổng thật.Những khi chúng tôi có ý dào hơn, có thêm tiền, nhưng Mai không vui, mà
kiến trái ngược, Mai dịu dàng phân tích thiệt hơn chỉ lo cho tôi thiếu sức khỏe sinh bệnh hoạn. Năm
cho tôi nghe, rồi để cho tôi quyết định. Sau khi đó, tôi không chịu theo bè cánh với nhóm tham
quyết định xong, dù có trái ý nàng, Mai cũng vui nhũng, chúng đày tôi về một tỉnh nhỏ xa xôi. Tôi
vẻ cố gắng giúp tôi hoàn thành công việc. Không buồn phiền lắm. Không đi thì không được, đi thì
như các bà khác, những lúc chồng làm trái ý, thì bỏ hết công c huy ện làm ăn riêng tư. Mai k huy
các bà mong cho ông chồng thất bại để chứng tỏ ên tôi nhẫn nhịn, và gắng tìm vui trong hoàn cảnh
ý kiến của bà là đúng, là hay. Mai thường nói: mới. Khi chúng tôi về tỉnh nhỏ, Mai thường an ủi
- Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn. và nâng đở tinh thần tôi, đặt mua các thứ sách báo
Nếu ai cũng khăng khăng giữ ý của mình, thì tôi thích, để giải trí và quên đi phần nào nổi buồn
chẳng làm nên được việc gì cả.Cũng có khi quyết nơi tỉnh nhỏ. Mai xin được việc ở một nhà dạy trẻ,
định của tôi sai lầm, đưa đến kết quả không tốt. để phụ thêm kinh tế gia đình....Khi chạy vội về Sài
Những lúc này, Mai thường hết lời dịu dàng an ủi Gòn vào năm 1975, chúng tôi mất tất cả, trở thành
tôi, và cho rằng tôi không có lỗi gì cả, ví ai cũng trắng tay. Tôi lo lắng và muộn phiền lắm, nhưng
có thể sai lầm, và Mai cho rằng nàng cũng có phần nhờ thái độ trầm tĩnh và chịu đựng của Mai mà tôi
lỗi, vì chưa tận tình giúp tôi đầy đủ ý kiến để làm bớt bối rối. Trước ngày miền Nam sụp đổ, chúng
quyết định. Từ đó, tôi cảm thấy mình phải lắng tôi bàn nhau là nên ở hay đi. Ý Mai thì nên đi để
nghe ý kiến của vợ nhiều hơn. Tôi nghĩ, nếu bảo toàn tính mạng cho gia đình, khi yên ổn thì
những lúc này mà Mai dằn vặt, nằng nặc buộc tôi quay trở về cũng chẳng mất mát gì. Phần tôi thì vì
tôi, thì chưa chắc tôi đã thấy mình lầm lỗi. Mai yêu mến quê hương một cách lãng mạn, quyết ở
không như một số đàn bà khác, đúng hay sai cũng lại, muốn cùng chia sẻ khổ đau, sống chết cùng
đổ lỗi cho chồng, và những khi chồng thất bại quê hương. Chủ nghĩa đối với tôi không quan
trong đời, là cái dịp cho các bà chê bai, mai mỉa, trọng, tôi nghĩ chính thể nào cũng thế thôi, cũng
nói những lời tàn nhẫn.Ngoài xã hội, có những lúc cùng là người Việt, cùng giòng giống tổ tiên, thì
tôi vô tình hoặc thiếu may mắn, gây nên những sai việc gì mà phải bỏ chạy? Tôi đã lầm to. Thảm họa
lầm với người khác, Mai tự đứng ra, gánh vác hết trùm xuống khắp miền Nam. Ðau khổ, lao tù, đói
trách nhiệm thay tôi. Tự ái đàn ông, đâu cho phép lạnh, đè nén, áp bức. Tôi cũng ôm gói đi tù như
tôi để vợ gánh vác trách nhiệm thay mình. Tôi mọi bạn bè, Trong tù, tôi vô cùng ân hận về quyết
thấy thương và quý vợ nhiều hơn. Mai bảo: định sai lầm, để thân xác mình bị tù đày, để vợ
- Chuyện nhỏ, để em gánh vác giúp, anh để tâm con bơ vơ, đau khổ, đói rách, không vốn liếng,
trí làm những việc khác ích lợi hơn. Tôi thầm không tài sản. Ba tháng sau khi tôi đi tù, Mai thấy
nghĩ, tôi thì làm chi có việc lớn mà gánh vác. chồng chưa được thả về, đã xoay xở rất mau. Nàng
mua áo quần cũ, cắt ra may thành áo quần trẻ em
đem bỏ mối tại các chợ trời hè phố. Ðêm nào cũng
192
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX