Page 190 - index
P. 190
Vợ Tôi
Một êm ái, nhưng bằng sắt, rất chặt và siết cứng. Một
Vợ tôi không phải là một người đàn bà có nhan anh bạn thân, lâu lâu giận vợ, đến nhà tôi ở lại,
sắc khuynh nước đổ thành. Bởi tôi, vốn tài mạo nằm rũ ra trên giường như đống mền rách rầu rĩ
tầm thường và cũng không có nhiều may mắn bất nói với tôi:
ngờ để lọt mắt xanh những cô có nhan sắc chim - Tao chỉ mong có được một ngày an bình, sung
sa cá lặn. Vả lại tôi cũng thường nghe bố tôi tuyên sướng như mày, một ngày thôi cũng đủ. Nghe thế
truyền nhồi nhét trong cái đầu từ nhỏ rằng, đẹp thì không sợ sao được? Trong sở tôi có mấy anh
đến mấy rồi cũng trở thành méo mó xấu xí, và vợ bạn bị vợ cào rách mặt và phải lấy cớ là dao cạo
đẹp là vợ người ta. Vợ tôi cũng không có tài ba râu cắt. Ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra, vì mặt
xuất chúng, bởi tôi vốn nể sợ và có thành kiến với mày các anh láng lẫy, trơn tru, có sợi râu nào đâu
những người đàn bà tài giỏi, vì họ thường kiêu mà phải cạo cho dao cắt! Một ông lớn tuổi khác,
ngạo và hay thành độc tài vợ trị. Ðộc tài đảng trị vợ vào tận sở xé áo và kêu bằng mày tao, còn tố
thì có thể bỏ nước chạy ra biển chết, chứ độc tài cáo ông mang bằng kỷ sư giả bên Pháp về. Nhan
vợ trị thì không chạy đâu cho thoát cả! Vợ tôi chỉ nhản những tấm gương gia đình u ám trước mắt
là một người đàn bà trung bình trên tất cả mọi mặt. như vậy, thì chỉ có ngu quá hoặc liều mạng mới
Với một vóc dáng tầm thường bên ngoài, không không sợ mà thôi. Tôi khất lần mãi không được,
vêu vao xấu xí khó nhìn. Bên trong nàng mang phải bẻn lẻn theo mẹ, đi ra mắt, và xem mặt nhiều
một tấm lòng hiền hậu, bao dung, biết hành xử cô con gái các gia đình mà bà quen biết. Tôi theo
khôn ngoan khéo léo, để đem lại cho gia đình hạnh lời dạy của một anh quân sư quạt mo, cứ mang bộ
phúc êm ấm lâu bền mà tôi vô cùng biết ơn mỗi mặt đưa ma đến nhà người ta và ăn nói nhát gừng
khi nghĩ đến. Trong nhiều năm chung sống, chưa cộc lốc, thì không ai muốn gả con gái cho, và các
bao giờ nàng nặng lời với tôi, chưa bao giờ có cử cô thấy vậy thì cũng ớn lạnh mà dạt ra. Thế mà
chỉ hay ngôn ngữ thiếu lịch sự, cũng chưa lần cũng có nhiều nhà khen tôi hiền lành, muốn gả
khóc lóc giận hờn đòi hỏi điều này điều kia, hoặc con gái cho. Tôi tìm đủ lý do nói riêng với mẹ để
đặt điều kiện làm khó, hay so đo chuyện nhà với chê bai từ khước. Cô thì chê mặt dài, cô thì chê
gia đình người khác. Ngoài tình cảm thắm thiết mũi lớn, cô khác chê mắt có đuôi, cô thì mồm như
chia sẻ của vợ chồng, nàng âu yếm như một người có râu. Toàn cả những lý do vu vơ. Mẹ tôi phiền
tình, khoan dung rộng lượng như một người mẹ muộn thở dài, vì biết con trai bà cũng chẳng có sự
và hiểu biết như một người tri kỷ. nghiệp gì sáng giá, chẳng có một phong cách đặc
Hai biệt nào, mà đòi hỏi quá đáng chăng?
Năm tôi hai mươi tám tuổi, mẹ tôi nóng ruột Ba
thúc hối ép tôi lập gia đình. Bà đưa cái công thức Không nỡ để mẹ buồn, tôi đem Lam, người bạn
cổ xưa của mấy ông Tàu bày ra là "tam thập nhi gái thân thiết nhất về giới thiệu với mẹ, bà vui vẻ
lập". Tôi cũng chưa đến ba mươi, mẹ tôi cứ gán chịu ngay. Bà khen Lam láu lỉnh, bặt thiệp và xinh
đại thêm cho hai tuổi để dễ bề ép uổng. Tuổi đó, đẹp. Mẹ tôi đến thăm xả giao nhà Lam hai lần để
thích được quen nhiều bạn gái, bạn thôi thì được, dò xét gia thế, và quyết liệt chống đối cuộc hôn
nhưng nghe đến c huy ện hôn nhân là xanh mặt. nhân, lấy lý do là mẹ Lam dữ dằn và có cách cư
Vì qua kinh nghiệm bạn bè, kinh nghiệm giao tiếp xử thiếu lễ độ với chồng. Tôi nói:
trong sở, tôi thấy đa số mấy anh có vợ rồi thì - Con cưới Lam chứ cưới bà ấy đâu mà mẹ sợ?
dường như bị khép chặt trong cái vòng "chuyên Mẹ tôi nhất quyết tin rằng, mẹ hổ thì khó sinh
chính" của bà vợ nhà! Cái vòng tuy lỏng lẻo và được con cừu. Vì cách đối xử của cha mẹ, ảnh
190
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX