Page 198 - index
P. 198
HƯƠNG XƯA NG ÀY ẤY
Vi Vân Tôi khó chịu vì thái độ của anh ta nên sẳng
giọng:
Những cơn mưa cuối mùa ở thành phố tôi buồn - Anh có quen với tôi sao?
hiu hắt, cái giá lạnh từ đâu bỗng về xâm chiếm Anh ta trả lời rất tự nhiên:
tâm hồn.Tiếng mưa rơi nhẹ, đều đều trên mái nhà - Chưa, nhưng sẽ quen mà. Tôi xin tự giới thiệu
khiến tôi liên tưởng đến những cơn mưa của một tôi tên là Thế Phương đang phục vụ cho binh
thời áo trắng. Tôi nhớ mãi những chiều mưa ngồi chủng Nhảy Dù, mong được làm bạn với cô.
bên song cửa đọc thư anh mà xót xa thương cảm Tôi chưa biết trả lời sao nên lặng thinh.
cho người yêu ở một góc trời nào đó đang lặn lội Phương giục:
dưới mưa rừng gió núi. Những nỗi nhớ nhung, - Sao rồi? Cô có chấp nhận lời tôi không?
mong đợi, lo lắng, bâng khuâng của một thời làm Tôi nhìn anh dè dặt:
người yêu lính trận bây giờ nghĩ lại thật đẹp, thơ - Anh nói bạn là thế nào? Nếu anh đến đây
mộng làm sao! Tôi chợt đưa tay sờ lên mặt mình, nghe nhạc thường xuyên thì cũng coi như là bạn
những vết sẹo đã biến mất, không còn nữa.Thật của tôi rồi mà.
may mắn cho tôi nếu không được đặt chân lên đất - Không, tôi muốn nói là bạn riêng thôi.
Mỹ thì không biết giờ nầy cuộc đời tôi sẽ ra sao, Tôi thấy anh chàng nầy có vẻ sổ sàng quá nên
về đâu? Tuy những vết sẹo ngày xưa đã hủy diệt nghiêm mặt lại:
tương lai và mộng ước của cả đời tôi nhưng tôi -Xin lỗi anh, tôi chưa nghĩ đến điều đó, vì tôi
vẫn luôn hoài niệm về khoảng thời gian đó, những chưa quen biết anh nên tôi không thể chấp nhận,
ngày tháng thật êm đềm, ngọt ngào với những nỗi mong anh hiểu cho.
vui, buồn, đớn đau và nước mắt của một thời con Anh chàng vẫn lầm lì:
gái… - Đêm nay tôi đưa cô về nhà nhé!
Tôi là con lớn trong một gia đình gồm 8 anh chị - Không được đâu anh, Ba tôi sẽ đến đón tôi.
em, Ba tôi là một công chức nhỏ nên cuộc sống Anh ta nhún vai nhìn tôi:
gia đình có phần chật vật. Để giúp đỡ phần nào - Ông già giữ con gái kỹ thế .
cho Ba, tôi phải đi làm thêm mỗi tối, việc làm đó Tiếng người nhạc sĩ điều khiển chương trình
là hát cho một quán café ca nhạc. Trời phú cho tôi vọng vào:
một giọng ca truyền cảm, trầm ấm nên tiền thù lao - Bích Liên ơi, tới phiên cô rồi đó nghe.
khá hậu hỉ. Lẫn lộn trong đám người phức tạp nơi Tôi từ giã anh lính:
đó tôi hết sức dè dặt, giữ gìn ý tứ để khỏi mang tai - Xin phép anh, tôi phải ra sân khấu rồi.
tiếng vì mình còn là một nữ sinh đang cắp sách - Hẹn gặp cô sau.
đến trường. Sau khi xong mỗi bài hát, trong khi Tôi bước trở ra sân khấu với bản nhạc “Thuở
chờ đợi hát tiếp tôi thường mở sách ra đọc để tránh Ấy Có Em” :
nói chuyện với người khác. Một hôm có người “…Thuở ấy có em anh chưa từng sầu. Chưa đi
bước vào hậu trường và đi thẳng tới trước mặt tôi, âm thầm ngoài phố đêm thâu chưa mang hoang
đó là một anh lính trẻ mặc đồ rằn ri với một bông lạnh ngoài bến vắng. Hỡi em, em về đâu cho đời
mai trên cổ áo. Anh đứng nhìn tôi đang đọc sách, còn luôn nhớ nhau…”
nhìn tựa quyển sách “ Hàn Yên Thúy” tức “Bên (Thuở Ấy Có Em – Hoàng Thi Thơ)
Bờ Quạnh Hiu” của Quỳnh Dao anh buông một Tôi nhìn xuống thấy anh đứng ở một góc của
câu không mấy lịch sự: quán nhạc, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía tôi, tự
- Sao cô lại thích đọc loại sách nầy? Ủy mị lắm. nhiên tôi thấy lòng có chút xúc động. Chắc anh có
198
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX