Page 221 - index
P. 221
Tôi bước vào một căn nhà lá, chòi lá thì hợp tôi là anh lính trẻ, xa nhà, sống nay chết mai, bán
hơn. trời không mời thượng đế, mê gái, mê rượu, mấy
Cô gái từ sau nhà bước ra khúm núm, lí nhí tháng trời nằm gai nếm gạo khô, tối nằm xấp thèm
chào tôi. Cô ấy trông rất trẻ, tóc cột thành đuôi gái hừng hực. Tôi có phải là thần, là thánh gì đâu!
bằng cọng dây thun, bộ quần áo trên người cô đen Trời nầy, ai cũng như tôi, chỉ cần cô nào bẹo ra
mốc, bạc màu bùn đất. Chân mang dép, một chiếc một mảng thịt trăng trắng trong thân ra, là muốn
đứt quay được bện bằng cọng dây dừa. đi tù ngay rồi.
-Ông ông tìm ai?. Cô hỏi. Tôi phê lắm mà miệng vừa nói, đầu vừa lắc lia
-Tôi không tìm ai cả! Tôi có nhiều đồ nhu yếu lịa.
phẩm, tôi muốn đổi với cô một con gà, con vịt - Không được đâu! Không được đâu!
được không cô? Nước mắt cô gái nhỏ tong tong xuống chỏng,
-Nhà em chắng có gì hết ông ơi! xuống áo. Đầu cô cúi càng thấp hơn ,hai vai cô
Mà nhà cô ấy không có gì thật, quanh nhà trống run lên từng chặp.
trơn, không bàn, không ghế, tôi chỉ thấy một tấm -Em lạy ông! Ông ơi!
ảnh đàn ông và lọ hương, lạnh tanh, đặt ở dưới sàn Vậy mà tôi đành lòng chấp nhận và thoả thuận
đất. cùng cô làm việc ấy.
Tôi nghe tiếng ho húng hắng ở phía sau. Và tôi lại khám phá ra rằng đây là lần đầu đời
-Mẹ em bịnh, nằm sau nhà.. của cô.....
Tôi nhìn cô ái ngại, tôi không biết phải nói gì, Tôi mặc lại bộ quân phục. Móc tiền ra đếm
chân dợm bước ra khỏi nhà, chợt tôi nhìn thấy một đúng số tiền mà cả hai đã thoả thuận, tôi không
nỗi buồn thảm, vô vọng trong đôi mắt kia, đôi mắt nhìn cô, đặt xấp tiền ấy trên chỏng. Cô gái ngồi co
muốn nói lên ngàn lời mà đôi môi ngậm câm nín. ro, sợ hãi, đầu vẫn cúi thấp, im thin thít. Tôi đứng
Cô bước ra sau nhà, tay vẫy vẫy làm hiệu cho tần ngần một lát, chặc lưỡi đặt nốt cả tháng lương
tôi theo cô. Tôi đi ngang qua một chiếc giường, xuống chỏng. Tôi moi hết mọi thứ trong ba lô ra,
trên ấy tôi thấy một người đàn bà nằm bẹp dí như nào là gạo, đường, sữa, kem đáng răng...Đồ vật
chiếc bánh tráng trên mặt vạc. Không biết bà nầy lỉnh ka, lỉnh kỉnh. Tôi bày ra tùm lum và nói nho
còn sống không nhỉ?.. nhỏ
Vào chái lá sau nhà ,tay tôi sờ vào khẩu súng -Tôi chỉ có thế, cô nhận hết đi, lo cho bà cụ. Cô
bên hông, hơi teo teo, vùng xôi đậu mà! Chỗ này đừng khóc nữa! Cô đừng khóc nữa! Tôi đi đây..
chắc là chuồng trâu, chuồng gà gì cũng nên? Phên
vách, mái lá te tua, nắng bên ngoài lỗ chỗ chiếu Nàng...
dọc ngang trên nền đất. Ông lính ấy trông còn trẻ quá đi. Tôi có phiền
Cô vỗ nhè nhẹ vào chiếc chỏng tre. hà gì đâu hè. Tôi có chút tiền, thì ông cũng có tí
-Mời ông ngồi đây, em có việc khó nói muốn cháo thế thôi. Cớ sao ông tướng chuồn vội vậy.
thưa cùng ông. Đúng là khuôn phép nhà binh, ăn mau, cuốc sớm.
Ối chà! Nói năng nghe được ta. Tôi quăng Ông tướng để lại cả khối tiền, cả đống đồ ăn,
chiếc ba lô xuống đất, nhưng vẫn đứng im, tò mò đồ xài nữa. Tôi nhét tiền vào túi áo, gom lại những
nhìn cô gái chờ đợi. món đồ, lẫn lộn trong những món đồ kia tôi thấy
Đầu cô cúi thấp, tay mân mê chấu áo. Cô lí nhí lá thư, có lẽ ông ấy khi moi đồ ra, anh chàng đã
trong cỗ họng, tôi phải nghiêng tai gần sát bên mới bỏ rớt lại mà không hay. Trên bì thư ghi Thiếu uý
nghe tiếng được, tiếng không. Lê Phục Bình KBC...
-Em rất cần chút ít tiền để mang mẹ lên nhà Người gởi là bà Trần thị Nhàn cư ngụ ở Bà
thương quận. Em năn nỉ, lạy ông giúp em. Chiểu Saigon.
Em bán thân nầy gán nợ cho ông vậy. À há! Anh chàng tên là Lê Phục Bình, tôi cất
Chu choa ơi! Nghe như bị điện giật. Tôi mở to bức thư và cố nhớ cái tên kỳ cục đó, và cái nốt
mắt nhìn lại cô, đầu cô cúi quá thấp, tôi chả nhận ruồi nằm phía dưới mắt trái của anh chàng đã cướp
diện được nhiều. Trời đang nóng bức bên ngoài, phá đời mình.
221
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX