Page 53 - index
P. 53
Chuyện Đang Cần Đề Tựa
Lời Mở Đầu:
Đây là câu chuyện chung. Hy vọng mọi người "Này Công Dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi,
cùng viết, cùng tạo một nét đẹp tổng thể, ẩn hiện Đồng lòng cùng đi, hy sinh tiếc gì xương máu"
bóng hình hay đường nét thân quen nào đó.
Chúng ta sẽ cùng sửa sai, để câu chuyện được đẹp Dòng uy lực của bài hát cuồn cuộn chảy.
như mong muốn. Không hẹn trước, họ cùng nhìn xuyên vào dĩ
Rất có thể, nó sẽ là câu chuyện không có đoạn vãng. Ở đó, có một Việt Nam non trẻ nhưng hào
kết, nếu chúng ta đồng ý như thế. hùng, một Việt Nam khắc khoải nhưng kiên trì,
một Việt Nam bất hạnh nhưng quyết không bị
Phần 1 chôn vùi. Họ ước mơ tìm lại quê hương yêu dấu,
nơi mà mãi mãi họ đã thuộc về.
Chương 1 Như thông lệ, cứ mỗi hai năm, họ lại lũ lượt tụ
về đây, cái nôi tỵ nạn. Vì đã gặp nhau nhiều lần,
- Súng chào ... bắt ! họ không còn nhiều chuyện để kể. Thế mà họ vẫn
Tiếng gầm của Phạm Thế Hải như những phát muốn gặp nhau và luôn nghĩ rằng mình còn rất
đại bác xé gió bay vào không trung. nhiều người bạn thật gần. Rồi họ vẫn thấy các anh
ngồi đấy, ở giữa trung tâm khán phòng. Những
người anh thương kính, ở trên tầm với, nhưng
luôn gần gủi, thâm tình.
Người anh cả Trần Hồng Phú từ tốn bước lên
bục thuyết trình.
Khán trường im phăng phắc. Mọi người đổ dồn
ánh mắt về phía sân khấu. Lê Văn Thành, Nguyễn
Văn Có ghìm súng nghiêm chào. Lê Minh Thái,
Bùi Đức Tính ngẩn mặt về phía ngọn cờ. Không
ai nhìn thấy bụi thời gian vương trên những tấm
vai kiêu hãnh ấy. Họ vẫn còn nguyên nét vững Từ nhiều năm nay, anh đã bỏ lại sau lưng
chãi, tự hào. những bước chân uy dũng, anh cũng quên rồi
Trên bục thuyết trình, Trần Văn Ngọc dõng giọng nói dõng dạc, dứt khoát ngày xưa. Vâng!
dạc: Cái ngày xưa ấy, từ trong văn phòng, anh dõi mắt
- Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa bắt đầu. nhìn theo bầy em đang sải nhịp chân thẳng tắp trên
Vũ Đình Trường. Anh thấy những giọt mồ hôi
loang loáng trên màu da rám nắng quân trường,
53
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX