Page 49 - index
P. 49

Trời tờ mờ sáng, lớp sương mỏng nằm lững lờ            Nghe tiếng khua nước phía cầu tàu, ngó thấy
           trên mặt nước như còn nấng níu với giòng sông          chiếc xuồng của Hải đang chèo tới. Vinh đứng
           hãy còn yên bình trong giấc nồng. Bên kia sông,        dậy, bước ra mũi tàu vẫy tay gọi Hải.
           chiếc xuồng chở nước của bác Sáu bên chân cầu,           Thằng bé nghe thấy, chèo nhanh tới, cột xuồng
           khẽ lay động theo cơn sóng nhỏ đùa vào. Vinh           vào chân cầu rồi chạy lên mui tàu. Hải cười tươi
           chợt nhớ ra, khòm xuống khung cửa trên nóc mui,        thăm hỏi:
           nói với bạn mình bên dưới hầm máy:                       - Đi uống cà-phê chưa hai anh?
             - Vũ! tụi mình cần thêm nước ngọt.                     Vũ thở dài, ra vẻ buồn, lừ đừ than thở:
             Trong vùng biển, nước trong sông có vị biển            - Máy hư!... ghe nằm bến hổm nay!... tiền đâu
           mặn đắng. Khi tắm, nấu ăn, uống nước người ta          mà cà-phê, mậy?
           cần loại nước sạch trong, không mặn chất muối            Hải quen thuộc như chiếc ghe nhà, kéo cuộn
           của biển, thường được gọi là "nước ngọt".              đệm  để  bên  dưới  băng  ghế,  trải  ra  và  ngồi  bệt
             Ngước lên Vinh bên trên mui tàu, Vũ gật đầu:         xuống mui. Nó ngó Vũ lên giọng khuyên giảng:
             - Ừ, hôm qua tao có dặn thằng Hải nhắn bác             - Lo gì mấy anh!... "trời sinh voi sinh cỏ" mà!
           Sáu của nó chở nước cho tàu mình....                     Bất chợt nghe cái lối nói của người lớn nhưng
             Vũ lau sạch cái chìa khóa rồi để trở lại nhóm        từ  miệng  đứa  trẻ  con,  nó  ngồ  ngộ  và  thật  dễ
           dụng cụ tháo ráp máy. Nó leo lên mui ngồi với          thương.
           bạn mình, ngó trở xuống hầm máy, Vũ có vẻ vừa            Vinh muốn bật cười khi thấy Vũ trợn mắt làm
           ý lắm:                                                 mặt giận, rầy rà thằng Hải:
             - Tao nghĩ, làm bây nhiêu thôi, cứ để bày tùm          - Bộ tụi tao là con voi hay trâu, bò sao mà ăn
           lum ra như vậy cho giống máy đang còn hư. Trưa         cỏ hả?
           nay, tụi mình xúm vào ráp máy là tàu chạy được           Hải cười hề hề, giả lả:
           ngay.                                                    - Thì... tui nghe bà nội tui với lại mấy người
             Móc điếu thuốc gắn lên môi, Vũ bật lửa đốt           hàng xóm hay nói vậy mà,... tui tính nói cho mấy
           thuốc và hít một hơi thuốc thật dài. Nóc mui còn       anh vui,... cho bớt lo mà, chứ ai mà dám nói hai
           ướt sương đêm qua, loáng thoáng hơi lạnh. Vũ rút       anh là... con gì đâu... chứ sáng giờ tui chèo lòng
           hai chân trần lên trên băng ghế, ngồi ôm gối co ro     vòng có ai kêu xuồng tui đâu, chưa có cắc bạc nào
           cho ấm như Vinh và tư lự nhìn theo làn gió cuốn        mà tui cũng cười được vậy!
           khói thuốc bay tan loãng ra ngoài sông. Vinh cũng        Vũ vói tay lật cái nón rơm vành rách te tua của
           lẵng lặng hút thuốc, bâng khuâng với những ưu tư       Hải lên, thân mật xoa vò mớ tóc dài bù xù của
           trong lòng. Ai cũng mong muốn trốn đi, nhưng           thằng bé:
           phải rời bỏ quê hương cùng thân quyến để ra đi           - Lớn lên, chú em mới biết hết cười được khi
           thì làm sao không thấy xót đau.                        không kiếm ra tiền mua gạo.... còn bà nội cho ăn
                                                                  cơm nên chưa biết lo!... Bà khỏe hong?






                                                                                                                   49
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54