Page 45 - index
P. 45
Vũ Ngọc Linh
Không biết nên đặt tên cho cái nhan đề câu anh của mình vì hầu hết họ xuất thân từ Hạ sĩ quan
truyện này như thế nào. Bèn tức cảnh sinh tình. rồi học các khóa SQ đặc biệt leo lên Thiếu Úy. Họ
Lấy tên gọi đặt làm nhan đề luôn. Cái tựa câu rủ nhau đi chung một xuồng. Vào ngày trình diện
truyện ngắn này ý mà. Xin các bạn khoan thắc đầu tiên. Có đấng còn phát biểu là đi trước về
mắc Dzi- Ke hay có lúc còng gọi là RI - KE là cái trước. Có 10 ngày thôi mà. Mau hơn giấc ngủ trưa.
đí gì nhen. Chuyện đâu còn đó, chuyện đâu để đó. Tú Hà thắc mắc: "Sao anh không đi chung với họ
Hạ hồi phân giải. cho có người cùng làng mà lại đi trình diện một
Sau cái ngày tang thương, giặc cờ đỏ tràn mình”. Có mình ên thôi, khăn gói quả mướp đi
xuống chiếm đóng Miền Nam thân yêu của con ...tù vào giờ phút chót trước khi khóa sổ. Chẳng
dân VNCH. Anh em quân nhân công chức nói rủ rê ai mà cũng chẳng ai rủ rê mình. Khỏi phiền
riêng hay nói đúng hơn là tất cả con dân miền đến ai. Có chăng là con tim nhiều ngăn không biết
Nam từ sông Bến Hải cho chí mũi Cà Mau thuộc ngăn nào lớn hơn.
phe "Bên Thua cuộc" nói chung. Đang lấy vài bộ quần áo, vài vật dụng cá nhân
Bọn tôi chỉ là những anh Thiếu Úy. Cấp bậc sĩ và vài cuốn sách bỏ vào ballot thì bỗng Bố tôi (có
quan nhỏ nhất trong quân đội VNCH. Mà phải chi lẽ linh tính mách bảo chăng) lại gần và bảo:
được thăng cấp lâu lâu cho cam. Mới có quyết - Bố nghĩ nếu con trốn được thì cứ trốn, chứ Bố
định thăng cấp vào cuối tháng 12/1974. Nghĩa là không tin chúng nó bao giờ. Chưa chắc chúng nó
vừa mới móc lon Thiếu Úy 4 tháng trời. Nhiều anh nói 10 ngày là chúng nó cho về đâu. Không chừng
biết mình đã thăng cấp từ mấy tháng rồi mà quyết vài ba năm là ít hay chúng nó đem đi thủ tiêu cũng
định chưa về tới nơi do trục trặc nhiều phía. Tại nên. Bố đã từng chúng nó nhốt ở Đầm Đùn Lý Bá
con rùa hành chánh. Sơ gần 2 năm nên Bố không lạ gì miệng lưỡi
Như vậy cũng chưa oan, nhiều nơi lắm anh chỉ chúng nó.
là Sinh Viên Sĩ Quan hay Chuẩn Úy mới ra Đi đâu tôi cũng tha theo cái Ballot bên mình.
trường. Chúng nó, (bọn chính quyền địa phương, Nó là vật bất ly thân mà lỵ.
bọn thừa nước đục thả câu) cứ coi như trước sau Bỏ ngoài tai lời nói của Bố già vì tối hôm trước
cũng là Sĩ Quan nên chúng nó lùa vào tù hết trơn. ngồi thủ thỉ với Tú Hà tới khuya. Hai đứa hứa hẹn
Tôi từng chứng kiến, trong làng tôi ở, có hai vị thề thốt với nhau đủ điều. Thiếu điều muốn kéo
Thiếu Tá khăn gói đi trước. Kế đến gần tám vị Đại nhau vào nhà thờ dựng đầu ông cha dậy ban phép
Úy lục tục lên đường. Trước khi đi có vị còn bỏ ngay lập tức rồi muốn ra sao thì ra. Buổi chia tay
nhỏ câu: nào cũng có nước mắt đoanh tròng.
- Đi cải tạo có mấy tuần thôi, nhiều nhặn lâu Thong thả trưa hôm sau đón xe đò Saigon -Thủ
lắc gì đâu mà phải xốn xang. Coi, hạ sĩ quan, lính Đức lên Saigon tà tà tới trường tiểu học Hoàng
tráng, công chức đó. Có mấy ngày thôi rồi về làm Thụy Năm đường Phạm Viết Chánh. Tới nơi thấy
ăn sinh sống có ai làm gì đâu nào? Dễ thương thật. thông cáo đã hết chỗ, có tờ giấy con con ghi địa
Sau Đại Úy là lớp đàn anh Trung Úy trong xóm điểm kế tiếp là trung tâm dự bị Y Khoa ở đường
tôi chừng hơn chục mạng cũng khăn gói lên Trần Hoàng Quân. Không sao, lại thong thả cuốc
đường trình diện đi...Học Tập Cải Tạo. Ngoan bộ tiếp một đỗi. Bên tai nghe văng vẳng:
ngoãn, đúng hẹn. Nói theo ngôn ngữ thời đại là - Thấy chưa tao đã bảo đi sớm về sớm mà mày
chấp hành đúng quy định của ủy ban Quân Quản. không nghe tao. Bây giờ hết chỗ rồi không biết
Cuối cùng là bọn tôi: Thiếu Úy. Nhìn tới nhìn học tập bao lâu, mình đi trễ coi chừng bị phạt. Sau
lui, Thiếu Úy trong xón đạo tôi ở toàn là lớp đàn này có anh diễu là 10 ngày Đông Dương. Quả
45
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX